Lộ Vô Khả đi qua ngồi xuống ghế trước bàn: “Phát sốt.”
Bác sĩ đưa nhiệt kế cho cô: “Trước đo nhiệt độ cơ thể, trên người còn có triệu chứng khác không? Như đau họng hay hắt hơi gì đó.”
Lộ Vô Khả nói không có.
Năm phút sau bác sĩ lấy nhiệt kế nhìn lên: “Ơ, cô bé, đã sốt tới 39 độ bảy.”
Quả thực lòng bàn tay Lộ Vô Khả rất nóng.
Bác sĩ lại hỏi cô một ít vấn đề, viết đơn thuốc cho cô: “Thời tiết gần đây nhiều người bị cảm, cô phát sốt cũng do cảm mạo gây ra, nhiễm virus cảm rất nghiêm trọng, nhưng mà xử lí tốt thì cũng không có chuyện lớn gì, chú ý sau này đừng để cảm lạnh là được.”
Viết đơn thuốc xong, bác sĩ đưa cho cô: “Đến cửa sổ tầng một lấy thuốc, một ngày ba lần uống sau ăn, đã ghi rõ liều lượng cho cô rồi.”
“Cảm ơn.” Lộ Vô Khả nhận đơn thuốc, đi ra phòng khám.
Lộ Vô Khả cầm dù đi ra sảnh cấp cứu, không bao lâu trên mặt dù liền rơi xuống tầng hơi nước mỏng.
Đối diện bệnh viện là dãy nhà đã xây được mười mấy năm, xám xịt, trên đường cái xe qua lại như nước, trước cổng mấy xe taxi ngừng để kiếm khách.
Lộ Vô Khả còn đi đến cổng, bỗng nhiên một giọng nói ngăn cản bước chân cô.
“Lộ Vô Khả?”
Là giọng nữ.
Lộ Vô Khả dừng chân, theo tiếng quay đầu lại.
Cổng bệnh viện bãi đỗ xe thu phí tạm thời, xe hơi xếp theo hàng, một cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt cơ hồ bị kính râm che hơn nửa lộ ra.
Không cần gỡ kính xuống Lộ Vô Khả đã nhận ra là ai.
Vu Hi Nhi đẩy kính lên, mắt đào hoa liễm diễm, thần thái vẫn như trước kia.
“Thật đúng là cậu rồi, Lộ Vô Khả.”
Hai người đã mấy năm không gặp.
Ngoại trừ ngày lễ ngày tết ngẫu nhiên nói t hai câu, bình thường rất ít liên hệ nhau.
Tuy là như thế nhưng Vu Hi Nhi vẫn tính là người Lộ Vô Khả liên hệ tương đối nhiều.
Hai người nhiều năm không gặp, hiện tại chạm mặt cũng không lạ lẫm chút nào.
Lộ Vô Khả nhìn dáng vẻ cô ấy không giống sinh bệnh, hỏi: “Đến bệnh viện thăm ai à?”
Vu Hi Nhi quơ quơ túi trong tay, phỏng chừng là vừa lên xe chưa kịp thả xuống: “Không phải, lấy thuốc cho người ta, nhưng mà cậu đó, sắc mặt trắng bạch, sinh bệnh à?”
Nói xong lại cảm thấy lời này không đúng: “Không đúng, vốn dĩ cậu đã trắng rồi, nhưng khí sắc này đúng là không ổn.”
“Phát sốt, tới lấy ít thuốc.”
“Biết ngay mà,” Vu Hi Nhi rơi xuống khóa, “Cậu đi đâu, tớ đưa cậu đi.”
“Cậu không bận à?”
“Bận cái gì, tớ không nổi tiếng lắm, không đến mức mỗi ngày bận đến chân không chạm đất.” Vu Hi Nhi học âm nhạc, sau này lại làm người mẫu.
“Huống hồ hôm nay tớ nghỉ phép rảnh lắm, đừng khách khí với tớ, khách khí chính là không cho người bạn này mặt mũi,” Vu Hi Nhi hất cằm về phía cô, “Lên xe.”
Đáy mắt Lộ Vô Khả trong suốt, như hạt pha lê, cô nói: “Mặt mũi cậu rất quan trọng.”
Vu Hi Nhi bị chọc cười.
Lộ Vô Khả cầm dù đi qua chỗ phó giá mở cửa lên xe.
Vu Hi Nhi lùi xe đi ra ngoài: “Cậu đi đâu?”
“Đến chỗ A Thích.”
Vu Hi Nhi không thấy ngoài ý muốn, chỉ nói; “Hứa Uyển Nhu đúng là không có lương tâm, cậu trở về cậu ấy cư nhiên không nói với tớ tiếng nào.”
Lộ Vô Khả nói giúp A Thích: “Tớ vừa về được ba bốn ngày.”
“Tớ cũng muốn đánh cậu ấy.”
Lộ Vô Khả cười.
Vu Hi Nhi thấy cô cười, cũng cười: “Aiz, cậu nói có thần kỳ không, lúc đại học ấy người không hợp với tớ nhất là cậu ấy, hiện tại ngược lại quan hệ giữa tớ và cậu ấy lại tốt nhất.”
Là như vậy, tính tình đại tiểu thư của Vu Hi Nhi người bình thường không hợp được, tính tình cực kỳ lớn, miệng cũng rất độc, người có trái tim mong manh một chút sợ nhất là kiểu người như cô ấy.
Lộ Vô Khả thấy cô không hỏi địa chỉ nhà A Thích, liền hỏi: “Cậu biết A Thích ở đâu à?”
“Biết,” Vu Hi Nhi đang nhìn kính chiếu hậu, đánh tay lái nhập vào dòng xe cộ, “Bình thường không có việc gì sẽ đến chỗ cậu ấy chen chúc, cậu ấy phải cảm ơn tớ, ngàn dặm xa xôi tới sưởi ấm cho cậu ấy đấy.”
Nếu để A Thích nghe được canh hai người lại khẩu chiến một trận đây.
Một đường mưa không ngừng, Vu Hi Nhi đưa Lộ Vô Khả đưa về nhà A Thích, sau đó còn có việc nên không đi lên.
Lúc Lộ Vô Khả đẩy cửa xuống xe Vu Hi Nhi ló đầu ra gọi cô lại: “Hôm nay khó khăn lắm tớ mấy có ngày nghỉ, vừa lúc cậu cũng từ nước ngoài về, đêm nay cùng nhau đi uống rượu đón gió tẩy trần cho cậu đi, A Thích bên kia tớ nói với cậu ấy, cậu nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Lộ Vô Khả đóng cửa xe đi lên.
– ———-
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Vốn dĩ tối nay A Thích phải tăng ca, bất chấp nguy hiểm bị ông chủ trừ lương xin nghỉ về nhà, vốn dĩ đã hẹn xong Vu Hi Nhi sẽ đến đây đón hai người rồi cùng đi, nhưng Vu Hi Nhi đột nhiên có chuyện, nói hai người đi trước.
Đêm nay trời đẹp, hết mưa rồi.
Trong không khí tràn đầy vị lạnh lẽo.
A Thích chui vào chiếc Toyota của mình, đóng cửa xe: “Vốn dĩ đêm nay còn tưởng được ngồi lên chiếc siêu xe của tiểu công chúa đi ra ngoài có mặt mũi, kết quả nhỏ này lại cho tớ leo cây.”
Lộ Vô Khả dựa vào ghế, nhìn bùn đất bắn lên cửa xe.
“Thôi đi, cậu có thể nói chiếc xe của cậu ấy thấp xuống mấy trăm vạn.”
“Mẹ nó, đúng nhỉ.” Hai người chuẩn bị đem đối phương nói không còn gì.
“Nhưng mà tớ phát hiện chính là tiểu công chúa không thể khen, một khi được khen cậu ấy liền lung lay,” A Thích nói, “Lần trước tớ khen một cái túi của cậu ấy đẹp, cậu ấy nói đưa tớ một cái, hù chết tớ, cái mạng già này của tớ thêm chiếc xe rách này cũng không đủ trả nữa.”.
Nhà Vu Hi Nhi không thiếu nhất chính là tiền, từ nhỏ nuôi kiểu giàu, tiêu tiền như nước, chút tiền này đối với cô ấy đương nhiên không tính là gì.
Hình như A Thích nghĩ tới gì đó, thở dài: “Có tiền thì tốt, nhưng mà tiền cũng chiêu tai.”
Mỗi lần nói đến cái này lửa giận của A Thích đều có thể xông thẳng lên đỉnh đầu: “Tên cẩu bạn trai cũ của Vu Hi Nhi, trông như tiểu bạch kiểm, sau lưng lại toàn ám chiêu, lừa tiền bạn gái là cái quái gì, tức chết tớ.”
Trong đoạn cảm tình này Vu Hi Nhi cũng coi như là chịu nhiều đau khổ, vừa bị đội nón xanh vừa bị lừa tiền.
“Bọn họ chia tay rồi?” Lộ Vô Khả hỏi.
A Thích đẩy hạ côn, xe khai ra dưới lầu: “Đã sớm chia tay, mấy năm rồi, lúc đầu tên tra nam đó còn quay lại tìm cậu ấy. Cũng may Vu Hi Nhi tỉnh táo, không phải chỉ là mối tình đầu thời sơ trung thôi sao, còn thiếu người con trai nào sao.”
Lộ Vô Khả chưa nói gì.
Bọn họ đến quán bar hot nhất.
A Thích nói cho Lộ Vô Khả quán bar này hai năm gần đây mới lên, trang hoàng và kinh doanh rất tốt, nghe nói ông chủ cực kỳ đẹp trai, tuy rằng cô với Vu Hi Nhi tới đây uống rượu mấy lần nhưng vẫn chưa thấy được người.
Lộ Vô Khả và A Thích mới vừa tìm chỗ ngồi xuống chưa được bao lâu Vu Hi Nhi liền hấp tấp đi vào.
Sắc mặt cô ấy cực kỳ xấu, tâm tình không tốt đều bày hết lên mặt.
Vu Hi Nhi lại đây ném túi lên sô pha, ôm ngực ngồi xuống.
“Đây là làm sao vậy,” A Thích nói, “Ai chọc cậu?”
“Còn có thể là ai nữa?”
A Thích thử hỏi một câu: “Hứa giáo sư?”
“Trừ anh ta thì còn ai được nữa? Còn nữa hiện tại anh ta không phải giáo sư, đừng gọi dễ nghe như vậy, Hứa Tri Ý chỉ là một tên đàn ông già thôi.”
A Thích cười khúc khích.
Lộ Vô Khả cũng cười.
Sau này hai người mới biết Hứa Tri Ý chính là người cha ba mươi tuổi mà trong miệng Vu Hi Nhi mắng hằng ngày.
Hiên tại Vu Hi Nhi đang nổi nóng, lời nói xuất khẩu khó nghe muốn chết: “Bị người ta bán còn thay người ta đếm tiền, cậu nói xem tên này có phải có tật không? Chân đều bị họ Thẩm làm cho phế rồi, còn bảo vệ người ta khắp nơi, anh ta có bệnh à!”
Trong lòng A Thích ngạo tào một tiếng, im lặng liếc nhìn Lộ Vô Khả.
Nhưng Lộ Vô Khả rất bình tĩnh, chậm rãi uống rượu.
Vu Hi Nhi còn đang mắng Thẩm Ngật Tây, A Thích ở dưới bàn bắt đầu đá chân Vu Hi Nhi.
Vu Hi Nhi bị đá rất không vui, nhìn về phía A Thích: “Sao vậy?”
A Thích làm mặt quỷ với cô ấy, ý bảo Lộ Vô Khả đang ở đây đó.
Chuyện của Lộ Vô Khả với Thẩm Ngật Tây rốt cuộc đã qua nhiều năm, Vu Hi Nhi nhất thời không nhớ tới cũng bình thường, lúc này A Thích nhắc nhở cô mới nghĩ tới.
Thấy tầm mắt cô ấy dừng trên người mình, Lộ Vô Khả cũng nhìn qua.
Trên mặt Vu Hi Nhi không mất tự nhiên, cũng sẽ không bởi vì có một tia khả năng Lộ Vô Khả còn thích Thẩm Ngật Tây mà không mắng chửi người.
“Lộ Vô Khả, Thẩm Ngật Tây người này tớ không thể không mắng anh ta.”
A Thích đỡ trán.
Có thể là do mới vừa sinh bệnh, hoặc do mặt khác, trên người Lộ Vô Khả lộ ra cổ lười biếng.
Đây cô đâu can thiệp được.
Cô chậm rãi uống ngụm rượu: “Mắng đi.”.