Lúc Thomas bước đến gần quán P’ti Saigon thì chứng kiến vụ cãi cọ. Đây là quán ăn quen thuộc của anh tuy nhiên anh không tán thành với quy định của quán cho lắm. Nhưng biết sao được, quán có phải của anh đâu.
Anh sững sờ đứng nhìn cô như bị thôi miên. Đẹp quá, 1 vẻ đẹp vừa kiêu sa vừa thánh thiện, đúng thật là sắc nước hương trời.
Anh biết ngay vì sao người ta chặn 3 người nhà cô không cho vào cũng muốn bảo với cô rằng nếu muốn có thể đi cùng anh vào quán rồi lại thôi. Làm thế e rằng quá thất thố.
Cô vừa ăn vừa nghiền ngẫm kế hoạch trả thù. Nhai đồ ăn trong miệng mà cứ như cô đang gặm nhấm nỗi căm hờn. Bị coi thường như vậy ai không tức giận kia chứ. Nếu có anh bên cạnh cô đã chẳng bị người ta ức hiếp thế này.
Nhưng cô đang nghĩ chuyện viển vông gì vậy, anh có còn bên cô nữa đâu, cô là con đàn bà bị chồng bỏ mà, ngay cả nhẫn cưới cô cũng không còn đeo ở tay. Tỉnh táo lại đi Linh, đừng hi vọng hão huyền nữa. Cô lắc lắc đầu, mỉm cười đầy chua chát.
Ngồi nhìn chị Linh vừa ăn vừa bày ra đủ vẻ mặt kì cục, Lì thấy hơi áy náy. Khỏi phải nói ai cũng biết chị đang nghĩ gì. Dù chẳng phải lỗi của cậu, Lì vẫn thấy có lỗi.
Đang ăn thì có đám hiến binh Nhật bước vào quán, mắt cô sáng lên như đèn pha nhìn họ không chớp mắt. Hay quá, cơ hội trả thù tới rồi, cứ ngỡ phải chờ đợi, ít ra cũng đến tận sáng mai.
Ngồi mãi với món mỳ Ý, mỗi lần chắc cô chỉ đưa lên miệng 1 sợi, cô kín đáo quan sát toán lính Nhật, thấy họ ăn chuẩn bị xong vậy là cô cuống quýt kếtc thúc bữa ăn trong sự sửng sốt của Lì.
Nhẹ nhàng lướt tới bên bàn ăn của tốp lính Nhật cô nở 1 nụ cười tỏa nắng rồi bẽn lẽn rụt rè cầu xin bọn họ giúp đỡ. Nhìn những ánh mắt si mê ngây dại đầy ngưỡng mộ họ dành cho mình cô biết cô đã thành công 1 nửa.
Nghe qua kế hoạch của cô chưa cần cô mở lời 1 gã có lẽ cấp bậc cao nhất trong nhóm đã sốt sắng tỏ ý muốn giúp đỡ cô.
“Muốn hạ nhục bà à, xem bà phản công đây!” Cô vừa nghĩ vừa cười khẩy khi cùng những gã lính Nhật tiến về quán P’ti Saigon.
Chỉ cần nhìn thấy sắc phục lính Nhật tay bảo vệ quán P’ti Saigon đã run lẩy bẩy thiếu điều đập đầu mà lạy xin bọn họ vào quán, cứ bảo chỉ phục vụ người Pháp nữa đi.
Mỗi gã lính Nhật chiếm ngay 1 bàn, dù trong quán rất đông khách cũng chẳng ai dám hó hé câu nào, tất thảy đều ngậm bồ hòn làm ngọt.
Khi bồi bàn dù cố kìm cơn sợ hãi tiến lại gần, răng và vào nhau lập cập hỏi các quý ông gọi món gì cô ra hiệu cho cậu ta chờ. Lát sau Lì xuất hiện với đám bạn bụi đời cậu vừa thu gom ngoài đường phố xuất hiện. Tốt rồi, nhập tiệc thôi.
Toán lính Nhật nhanh chóng dồn vào ngồi cùng bàn với chị em cô, để các bàn khác cho lũ trẻ bụi đời. Ăn bốc bằng tay, ngồi chồm hỗm trên ghế, gác chân lên bàn, vừa ăn vừa phun phì phì ra sàn, thật đúng là trẻ lang thang.
Các thực khách khác ăn uống trong sự kinh hoàng bực bội trong khi ở bàn của cô không chỉ cô và Lì mà cả đám lính Nhật đều quan sát trong sự thích thú phấn khích tột cùng.
Thomas ngồi bàng hoàng nhìn sự việc xảy ra. Ban nãy anh áy náy bao nhiêu vì cô bị đối xử bất công thì giờ anh phẫn nộ bấy nhiêu, thậm chí còn hơn gấp bội. Mấy kẻ cậy tiền cậy quyền luôn làm anh kinh tởm.
Cô và đám lính Nhật đều cười rất sảng khoái khi bữa trưa kết thúc. Cô rụt rè đề nghị sang đến hôm sau mong họ lại tiếp tục giúp đỡ cô, cô xin được có 1 khoản gọi là cảm ơn. Cái gã đã từng đồng ý giúp cô lắc đầu nói:
– Không cần, chỉ cần cô đãi anh em chúng tôi bữa trưa mỗi lần thôi.
Chuyện nhỏ, cô đưa tay ra bắt tay với anh ta coi như xác lập thỏa thuận, vậy là trong vòng 1 tháng đám trẻ bụi đời thành khách quen của quán, đến bất luận giờ giấc. Các khách hàng khác dần dần chẳng có ai. Nhanh hơn cô tưởng chỉ 1 tháng thôi quán đóng cửa. Qua trung gian môi giới cô mua lại địa điểm quán với giá chỉ còn phân nửa.