Trang đầu giới giải trí vẫn như ngày hôm qua, độ nóng không giảm mà ủ cả đêm, còn Phòng làm việc được nghỉ và không có mail mới cần xử lý. Anh mở camera trong nhà, bát cơm mèo đầy ắp nước và đồ ăn, chắc Vu Nam tạt qua rồi.
Cù Yến Đình phóng to hình ảnh ngắm nghía tư thế ngủ của Tư lệnh Hoàng, vài đoạn kí ức vụn vặt ùa về. Đại ý là trong mơ, Tư lệnh Hoàng mở miệng nói tiếng người, còn gọi anh là papa, làm anh sợ chết khiếp.
Cù Yến Đình duỗi thắt lưng theo thói quen, chợt khựng lại, anh phát hiện không đau tí nào. Anh đi vội quá nên không mang theo cao dán giảm đau, cứ tưởng ít nhất cũng phải hơn hai ngày mới ổn.
Cạch cạch, có người gõ tay nắm cổng.
Cù Yến Đình lập tức căng thẳng theo phản xạ có điều kiện, anh đứng dậy, không rõ bác thợ Tào ở phòng nào mà người ngoài cửa cứ gõ mãi, anh sợ làm Lục Văn tỉnh giấc, đành bất chấp khó khăn đi ra.
Mở then cài, Cù Yến Đình hé cửa một khoảng rộng bằng nửa cánh tay, bên ngoài là một thanh niên mặc quần áo bình thường trông như người lao động, anh hỏi: “Cậu tìm ai?”
Đối phương trả lời: “Xin chào, tôi là trợ lý của anh Cận, anh ấy có vài thứ để trên phòng tầng hai nên tôi đến thu dọn.”
“Được.” Cù Yến Đình mở rộng cổng cho đối phương vào: “Nhẹ tay nhẹ chân thôi, trên tầng có người đang ngủ.”
Không khí trong lành sau cơn mưa phả vào mặt, Cù Yến Đình bèn mở toang hai cánh cổng ra cho thông gió, dưới bậc tam cấp có một chiếc xe bảo mẫu đang đỗ, xem chừng ekip của Cận Nham Dư chuẩn bị đi rồi.
Cù Yến Đình đứng đó vài giây, toan quay người, cửa sau xe bỗng kéo ra.
Cận Nham Dư bước xuống xe, quần áo phong phanh, chiếc áo khoác rộng thùng thình lất phất bay ra đằng sau theo từng bước đi. Cậu ta nhìn chằm chằm Cù Yến Đình trong suốt quá trình di chuyển, bước lên bậc tam cấp, trên gương mặt hốc hác lộ vẻ kinh ngạc.
Cù Yến Đình điềm nhiên nhìn cậu ta, sau đó xoay người bước qua ngưỡng cửa.
Cận Nham Dư theo vào, dừng bước trong sân, chờ Cù Yến Đình xoay người lại đối mặt, cậu ta bèn quan sát một cách trắng trợn, mắt mũi mồm miệng, nốt ruồi nhỏ xíu và đường cằm thon gọn mượt mà.
Tuy rằng lạnh nhạt nhưng sống động hơn trong ảnh.
Hồi lâu sau, Cận Nham Dư bật cười “Ha”, nhẹ như thở hắt. Cậu ta moi bao thuốc lá, rút một điếu ngậm vào miệng, rồi rút thêm điếu nữa chìa cho anh: “Biên kịch Cù lừng danh, hút không?”
Cù Yến Đình nhận lấy ngậm vào miệng, Cận Nham Dư đến gần tự châm lửa cho anh. Châm xong lui về chỗ cũ, Cận Nham Dư hóp hai gò má rít hơi đầy, đến nỗi lúc thở ra hơi hổn hển.
So ra thì Cù Yến Đình nho nhã hơn nhiều, phải gọi là cho có lệ, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay mãi chẳng hút.
Cận Nham Dư hỏi: “Anh không quen hút hãng này à?”
Cù Yến Đình đáp: “Tôi không hay hút thuốc.”
Cận Nham Dư gẩy tàn thuốc vụn: “Tôi vinh hạnh quá.” Cậu ta ngẩng đầu đưa mắt lên tầng hai, không phải quan tâm tiến độ thu dọn của trợ lý mà nhìn phòng ngủ sát vách của Lục Văn.
“Người cao sang bận bịu như anh đây sao lại tới chỗ này thế ạ?” Cậu ta biết rồi còn cố hỏi.
Cù Yến Đình trả lời: “Tới thăm bạn.”
Cận Nham Dư cười bảo: “Chỉ diễn một bộ phim của anh thôi mà, cần gì phải tự mình chạy tới đây giải quyết rắc rối thay?”
Cù Yến Đình chả tỏ vẻ gì, chỉ thả nhẹ giọng nói: “Tôi cũng khó hiểu lắm, chỉ diễn một bộ phim của tôi thôi mà, cậu cần gì phải bắt nạt cậu ấy đến thế?”
Lúc Cận Nham Dư chụp ảnh đăng weibo không ngờ chuyện sẽ sục sôi, một kẻ vô danh tiểu tốt bình thường sẽ không dám lên tiếng mà đành ngậm bồ hòn làm ngọt cho đặng yên chuyện, nhưng Lục Văn thì khác, đến thay cái áo còn không chịu nữa là.
“Anh ta khen anh đẹp trai.” Cận Nham Dư nói: “Nói tôi giống anh, nói tôi không bằng anh.”
Cù Yến Đình nói: “Nên cậu trả thù?”
Cận Nham Dư hút hết điếu thuốc: “Tôi rất rất muốn biết, nếu nam chính khen ngợi anh như một đóa hoa gặp chuyện, thì liệu anh có ra tay dọn dẹp hay không? Nếu không thì tôi chả mất gì, mà nếu có thì đúng lúc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi.”
“Đừng vờ vịt nữa.” Cù Yến Đình vạch trần cậu ta: “Thứ cậu muốn biết không phải tôi có ra tay dọn dẹp thay Lục Văn hay chăng, mà là Tằng Chấn sẽ dọn dẹp thay cậu hay không.”
Nét mặt Cận Nham Dư thay đổi, chợt tái nhợt trong làn khói mù, cậu ta gây chuyện vừa vụng về vừa đuối lý, ekip chương trình có bảo vệ cậu ta hay chăng, phụ thuộc vào việc Tằng Chấn sẽ nhúng tay hay không.
“Tôi tưởng nếu anh giúp Lục Văn thì sẽ chọn cách đơn giản nhất.”
“Cậu cho rằng tôi sẽ xin Tằng Chấn giúp đỡ?”
“Đúng, đúng vậy.” Cận Nham Dư nói: “Tôi bắt nạt Lục Văn nhằm mục đích ép anh phải tìm Tằng Chấn xin giúp đỡ, đờ mờ tôi muốn xem xem lão già ấy sẽ giúp tôi hay là giúp anh.”
Cù Yến Đình nói: “Tiếc rằng tôi không tìm ông ta.”
Cận Nham Dư nhếch môi nói bằng giọng mỉa mai: “Đúng thế, biên kịch Cù giỏi thật, sẵn lòng băng qua trăm núi ngàn sông cũng không chịu gọi một cuộc điện thoại cho lão, khiến tôi phải nể phục lắm.”
Cù Yến Đình dụi tắt điếu thuốc và hỏi: “Cái giá cho lòng hiếu kỳ, cậu thấy đáng không?”
“Thường thôi.” Cận Nham Dư giả vờ ung dung: “Chí ít lúc trước lão già vì tôi mà tìm ekip chương trình thật, thoải mái lắm.”
Trợ lý xách vali xuống, đi được rồi.
Cận Nham Dư kéo khóa áo khoác đến tận cùng, cất bước tiến sát lại gần Cù Yến Đình, hạ giọng nói khẽ: “Tằng Chấn chơi tôi biết bao nhiêu lần mà cũng chỉ gọi mỗi cú điện thoại.”
Cù Yến Đình thản nhiên nhìn chậu cây lan chi.
“Thế mà anh đích thân đến giúp Lục Văn, e rằng không chỉ là quan hệ hợp tác trong một bộ phim đâu nhỉ?”
Cận Nham Dư cười ranh mãnh, dứt lời xoay người sải bước ra ngoài, trước khi đi không quên hét lên: “Ông mày không bao giờ muốn đến cái chỗ tồi tàn này nữa!”
Đống chăn to tướng trên giường bỗng nhúc nhích, Lục Văn mở mắt ra, mơ mơ màng màng đang định chửi, bỗng phát hiện mình ôm gối trong lòng. Hắn lồm cồm bò dậy, nửa giường bên trống không, lạnh ngắt tự bao giờ.
“Móa, về thật à?”
Lục Văn vén chăn xuống giường, vừa xỏ dép lê thì Cù Yến Đình đẩy cửa bước vào.
“Làm em sợ muốn chết, em cứ tưởng anh đi rồi.” Lục Văn tức thì thả lỏng, lạnh quá bèn chui về ổ chăn, tựa đầu giường đắp chăn đến ngực: “Thầy Cù, ban nãy ai đang ồn ào thế?”
Cù Yến Đình đặt laptop lên bàn sạc pin, anh nói: “Không nghe thấy, em nằm mơ thì có.”
“Chắc thế.” Lục Văn trượt người xuống: “Em ngủ tiếp vậy.”
Cù Yến Đình bảo: “Mấy giờ rồi còn ngủ, dậy mau.”
Lục Văn nằm im: “Hôm nay đâu phải ghi hình, lạnh co quắp dậy làm gì?”
“Đọc sách chứ làm gì.” Cù Yến Đình mở cơ sở dữ liệu, vừa xem vừa nói: “Đọc quyển Lương thực trần gian của em ấy.”
Lục Văn mặt mũi ỉu xìu, cầm quyển sách trên đầu giường, lật lung tung: “Thực ra em thích đọc thể loại truyện ký hơn, quyển này tặng anh vậy.”
Hồi Đại học Cù Yến Đình từng đọc rồi, bao nhiêu năm trôi qua đã quên gần hết, chỉ nhớ có một bài hát, nhưng câu từ thế nào thì chịu.
“Được thôi.” Anh nói: “Em giữ cũng phí phạm của trời.”
Cù Yến Đình dứt lời, sờ túi phát hiện điện thoại để quên trên bàn lùn dưới nhà, anh đứng dậy đi xuống, lúc đóng cửa đưa mắt nhìn – họ Lục tên Văn đã dẹp sách sang một bên và bắt đầu chơi điện thoại.
Đi ra ngoài sân, điện thoại đặt trên góc bàn sáng lên, Cù Yến Đình khom lưng cầm lấy, mở khóa, đứng nguyên tại chỗ mở QQ vừa nhận được tin nhắn mới.
Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Nhà văn, tối qua cảm ơn anh đã cổ vũ!
Cù Yến Đình hơi quên quên, mở lại lịch sử trò chuyện mới ngớ ra, dựa theo những gì đối phương nói, anh trả lời: Ôm thành công rồi à?
Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Còn hơn thế.
Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Là sao?
Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Tôi còn hôn trán cơ!
Cù Yến Đình ngẫm nghĩ, thân mật đến thế rồi, dù chưa xác định quan hệ thì chắc cũng ngầm bằng lòng.
Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Chúc mừng.
Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Tôi cảm giác chẳng mấy nữa mà “Hai người yêu nhau rồi sẽ về chung một nhà”.
Cù Yến Đình nhìn hàng chữ ấy, chợt nhớ đến bài hát trong quyển sách nọ, anh gõ chữ: Tôi nhớ ra một bài hát cũ viết về tình yêu.
Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Đúng lúc thế, bài gì vậy?
Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Không nhớ cụ thể.
Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Sao anh thích dứ người khác thế!
Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Trong Dưỡng chất trần gian, cậu thấy hứng thú thì đọc thử xem.
Lục Văn ngạc nhiên cầm di động, trùng hợp thế nhỉ, hắn lập tức nhặt quyển sách lên, nhanh chóng lật từng trang ra xem, ngoài phòng vang lên tiếng Cù Yến Đình leo cầu thang cọt kẹt.
Rốt cuộc hắn cũng tìm thấy, thoáng chốc bắt gọn hai câu trong đó.
Cửa mở ra, Cù Yến Đình cầm điện thoại quay về, thấy Lục Văn ngồi ngay ngắn trên giường, hai tay trống không, sách đặt sang một bên. Anh đi thẳng tới hỏi: “Cho tôi xem à?”
Lục Văn gật gật đầu đáp “Ừm”.
Cù Yến Đình lấy làm lạ: “Sao mặt em đỏ thế?”
Lục Văn lăn xuống giường, xỏ dép lê chạy ra ngoài: “Em vẫn chưa rửa mặt, không nói chuyện nữa.”
Chớp mắt đã mất bóng, Cù Yến Đình phì cười ngồi xuống cuối giường, cầm quyển sách lên, có một trang gập góc, anh lật đến đó, mới khéo làm sao đúng là bài hát về tình yêu ấy.
Hai câu trong đó có vết móng tay vạch lên —–
Chính tôi, kẻ hổn hển trong vòng tay em âu yếm.
Kẻ mất hồn vì chẳng có được em.