“Cậu chủ đang ở bên dưới? Cậu không nhìn nhầm chứ?”
“Đúng là cậu chủ, không nhầm được đâu ạ. Cậu ấy đi cùng với các anh em của Thanh Long Đường. Chúng ta chiếm mất phòng riêng, cậu chủ tưởng là các anh em khác, nghĩ rằng những ngày qua các anh em trong Lang Quân cũng vất vả, vậy nên không cho mọi người lên quấy rầy, tất cả đều ăn cơm trong đại sảnh”.
“Chết tiệt! Sao người của Thanh Long Đường lại để cậu chủ ăn cơm trong đại sảnh được chứ!” Trình Thành suýt thì nhảy chồm lên.
“Đi!”
Biết Đông Phương Hạ đang ở bên dưới, Tây Môn Kiếm, Trình Thành và Bạch Vỹ đâu dám ngồi trong phòng hưởng thụ nữa. Bọn họ vội vàng đi xuống tầng dưới, tám cao thủ nhà họ Bek ở bên ngoài cũng đi theo.
Chị chủ quán đang ngồi ở quầy thanh toán. Thấy nhóm Tây Môn Kiếm vội vàng đi xuống, cô ấy còn tưởng bọn họ muốn thanh toán, ai ngờ lại thấy ba người Tây Môn Kiếm, Trình Thành và Bạch Vỹ đứng giữa đại sảnh, ánh mắt sắc bén liếc nhìn một lượt rồi đi về phía Dương Quang Chiếu.
“Cậu chủ”.
Đám Tây Môn Kiếm đi tới cạnh Đông Phương Hạ, cúi người cung kính chào anh ngay trước mặt mọi người.
Đông Phương Hạ rất cảnh giác, ngay từ khi đám Tây Môn Kiếm từ trên tầng hai xuống là anh đã phát hiện ra rồi.
Mặc dù Dương Quang Chiếu và mười mấy anh em còn lại không biết Trình Thành, nhưng lại biết Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ. Thấy hai vị đại thần này đồng thời xuất hiện ở đây, Dương Quang Chiếu hơi ngây ra giây lát rồi lập tức đứng sang một bên.
Không chỉ nhóm Dương Quang Chiếu biết Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ, mà một số người trong đại sảnh cũng biết bọn họ là người có địa vị trong Lang Quân. Thấy thế, một số người tinh ý vội vàng trả tiền đi ngay, sợ bất cẩn chọc vào nhóm sát thần này.
“Đù, nói thế tức là cậu đây sai rồi”, Đông Phương Hạ như cười như không nhìn Trình Thành. Anh thầm nghĩ, sáng sớm hôm nay cậu đây đã bị ông già gọi tới Trung Nam Hải, làm gì có thời gian đi quẩy.
