Trong lòng khiếp sợ, nhưng đặc sứ này cũng không có thả lỏng mà tinh thần lực cường đại lại giám sát bốn phía, triệt để bao phủ Cực Quang sơn.
Tuy rằng hắn giám sát vô cùng nghiêm ngặt, nhưng mà còn chưa phát hiện ra kẻ nào khả nghi.
– Đúng rồi, nơi cháy nhất định có hai người bọn chúng, ta chỉ cần nhìn thấy ngọn nguồn của hỏa diễm ở nơi nào là có thể tìm được hắn.
Đột nhiên đặc sứ nghĩ tới một điểm, hai mắt sáng ngời, tinh thần nhanh chóng đảo ra ngoài.
– Không tốt, không tốt, tông chủ…
Ngay khi hắn đem lực chú ý tập trung vào mấy cung điện khác trong sơn môn Nguyên Tâm tông thì độ nhiên có một đệ tử xông tới, không ngừng khóc lóc.
– Sao vậy?
Sắc mặt Nguyên Thiên tông chủ vô cùng khó coi.
– Tông chủ, Thông Minh điện cũng bắt lửa, sẽ nhanh chóng đốt tới đây, người và đặc sứ cũng nhanh chóng rời đi thì hơn…
Người này vội vàng hô lớn.
– Cái gì? Thông Minh điện mà cũng bắt lửa sao?
Lúc này hai người mới chú ý trên đầu có một đám ánh sáng màu đỏ kéo tới.
Xoẹt xoẹt…
Cung điện tùy thời sẽ sụp đổ.
Phốc.
Nhìn thấy loại tình cảnh này, Nguyên Thiên tông chủ rốt cuộc không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy…
– Ha ha, Nhiếp Vân, không ngờ nhìn ngươi nho nhã yếu đuối như vậy nhưng khi làm việc lại có thể ác độc như thế.
Tại một nơi cách Nguyên Tâm tông mấy vạn dặm, trong một hạt bụi, Thiên Huyễn giơ vò rượu trong tay lên, lớn tiếng, vừa cười vừa nói.
– Nguyên Tâm tông và Di Thần tông liên minh, vừa nhìn đã biết không phải là vật gì tốt. Đã như vậy ta cũng không nương tay.
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
Hai người ngày đó dùng Diễm hỏa phóng hỏa toàn bộ các cung điện trong Nguyên Tâm tông, rốt cuộc khiến cho đặc sứ và tông chủ Nguyên Thiên kia tâm thần đại loạn, rốt cuộc cũng thừa cơ trốn ra ngoài.
Rời khỏi Nguyên Tâm tông, trở lại Tử Hoa động phủ, Nhiếp Vân thu khôi lỗi Nguyên Cương trưởng lão kia, lại mang theo Thiên Huyễn rời khỏi chỗ của Nguyên Tâm tông rồi mới uống rượu.
Hai người đại náo Nguyên Tâm tông cho nên cảm tình càng thêm thâm hậu, lúc uống rượu không còn như lần trước nữa, vô cùng sảng khoái và cao hứng.
– Nguyên Tâm tông mất đi chưởng giáo ấn, mất đi bảo khố, tất cả tàng thư các cũng bị đốt sạch, nguyên khí đại thương, đủ để khiến cho bọn hắn phải cụp đuôi tu dưỡng vài năm. Tuy nhiên, càng như vậy ngươi càng phải cẩn thận, hiện tại bọn hắn không biết ta là ai, nhưng mà chỉ sợ ngươi sẽ bị bọn hắn điên cuồng trả thù.
Cười một hồi, Thiên Huyễn có chút lo lắng nói.
– Ha ha, không sao cả, giết không được bọn hắn thì đào tẩu, bọn hắn cũng chưa chắc đã có thể làm gì được ta.
Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
– Đúng, ngươi có một động phủ như vậy, chỉ cần không có đạt tới Thiên Kiều cảnh, muốn bắt được ngươi quả thực rất khó a. Ồ, đúng rồi, sao ngươi lại đắc tội với Di Thần tông? Lại khiến cho tông chủ bọn chúng tự mình phái người đuổi giết?
Thiên Huyễn có chút kỳ quái hỏi.
Tông chủ Di Thần tông cao cao tại thượng, mà bây giờ cho dù thực lực của Nhiếp Vân không kém, nhưng mà trong mắt đối phương thì cũng chỉ như con sâu cái kiến, không kém hơn là bao. Thế nhưng đường đường là tông chủ Di Thần tông lại phái người đuổi giết Nhiếp Vân?
Như vậy cũng giống như ngọc hoàng đại đế đi đuổi giết một tên ăn mày vậy, có
thể khiến cho tông chủ Di Thần tông buông thể diện mà đuổi giết, muốn làm vậy phải có bao nhiêu cừu hận a?
– Còn không phải là bởi vì động phủ này sao? Động phủ này ngay cả ngươi cũng cảm thấy ngạc nheine, đương nhiên hắn ta cũng muốn đạt được cho nên mới truy sát ta như vậy…
Nhiếp Vân cười cười.