Trình Khai Sơn mặc một thân quân phục Phù Tang, cầm một thanh loan đao, vẫy qua lại vài lần.
“Hai…ha…ao xi…ba da… tu tư ha ha…, ngôn ngữ của người Phù Tang thực sự là ngứa đòn mà”.
Một người lính bên cạnh cười to: “Trình tướng quân, ngài vẫn là đừng nói nữa, thực sự còn khá giống đó”.
“Ngươi cút đi, ngươi nói xem hoàng thượng cũng thật là, có nhất thiết phải cải trang tỉ mỉ đến vậy không, sửa đổi khí cầu cùng chiến hạm một chút không phải là được rồi sao?”
“Hoàng thượng nói rồi, cái này gọi là… tu dưỡng cá nhân của diễn viên, đã muốn giả trang thì phải giả trang giống một chút”.
“Ài… ngài nhìn xem, hạm đội thứ ba đang tốt đẹp của ta, từng người đều giống như thái giám vậy”.
Mọi người nghe vậy liền cười lăn cười bò.
Trình Khai Sơn bước tới nói: “Các vị, những gì chúng ta sắp thi hành lần này là tối mật, cũng liên quan tới hành động trong tương lai của Hoa Hạ chúng ta, hy vọng các vị có thể tận lực thể hiện sự trơ tráo thấp hèn của bản thân, biểu hiện thật tốt một màn khuấy nước đục này”.
“Ha ha… Trình tướng quân, vậy chúng ta có thể giở trò lưu manh không?”
Trình Khai Sơn đáp: “Đừng nói là giở thói lưu manh, cho dù ngươi trổ hoa đồng tính cũng được”.
“Ha ha ha…”
Các binh lính bên dưới cũng bắt đầu nhao nhao bàn tán.
“Trình tướng quân, chúng ta ăn mặc như này có phải là tới Phù Tang tham chiến không?”
“Đúng đấy Trình tướng quân, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết mình phải làm gì đó?”
“Còn phải hỏi sao? Mặc thành như vậy chắc chắn là muốn tới Phù Tang tập kích hạm đội Vô Địch kia rồi”.