Thế giới u tĩnh, lặng yên không tiếng động.
Trên hòn đảo giăng đầy sao, lơ lửng giữa không trung.
Ánh trăng trên thế giới này đã biến mất từ lâu, bóng tối thâm trầm bao lấy vạn vật thế gian.
Bỗng nhiên, trên một hòn đảo bình thường trôi nổi ở trên không, mấy trăm khối nham thạch xám tro bắt đầu chầm chậm di chuyển.
Vô thanh vô tức, nham thạch tạo thành một hàng lối huyền ảo.
Pháp trận đã xong.
Xoẹt!
Lập tức có một vật phá vỡ hư không, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Đó là một chiếc đĩa bát quái nhỏ nhắn, nó nảy trên đất vài cái rồi tan thành từng mảnh nhỏ vụn.
Đĩa bát quái báo hỏng hoàn toàn.
Một lát sau, bốn thân ảnh hiện lên giữa hư không, lại từ từ rơi vào trong pháp trận.
Một giọng nữ vang lên: “Pháp trận ngăn cách vẫn họat động tốt.”
Lại có một cô gái mở miệng: “Xung quanh đều bình thường, chúng ta tạm thời là an toàn.”
Cùng với hai câu này, bầu không khí tựa hồ trở nên thanh tĩnh lại.
“Uyển Nhi, phiền cô xem thời gian một chút.” Giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên. Hắn cầm lấy mép nón, đánh giá thế giới xa lạ này.
Uyển Nhi vỗ vỗ túi trữ vật, lấy ra một lá bùa màu đen. Nàng đẩy linh lực vào lá bùa, ngay lập tức, trên lá bùa xuất hiện hai chữ to được tạo thành từ đường sáng màu trắng.
“Hung” và “Cát”.
Hai chữ này liên tục xuất hiện luân phiên, cuối cùng chữ “Cát” hoàn toàn biến mất, chữ “Hung” thì nhanh chóng mở rộng, chiếm hết cả lá bùa.
“Công tử, hiện tại là giờ Hung.” Uyển Nhi nói.
“Nói cách khác, chúng ta phải ở trong pháp trận ngăn cách, chờ đợi giờ Hung qua đi, mới có thể trở về sơn môn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng là như vậy, lúc này không thích hợp hành động, nếu không sẽ có nguy cơ bỏ mạng bất cứ lúc nào.” Tình Nhu nói.
Sơn Nữ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thật là một thế giới nguy hiểm.” Bây giờ nàng ta đang mang hình dáng của Cố Thanh Sơn.
“Đúng vậy, thế giới này đã sắp đến hồi kết rồi.” Uyển Nhi gật đầu nói.
“Vậy chúng ta chờ một lát đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy ra mấy cái đệm hương bồ chia cho mọi người, sau đó mình cũng thoải mái ngồi xuống một cái. Hòn đảo trên không nhỏ bé này đã bị pháp trận ngăn cách hoàn toàn che đậy lại, trong khoảng thời gian này vô cùng an toàn.
“Mặc dù ta đã xem qua tài liệu, nhưng rốt cuộc thì nó là một tồn tại như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Lát nữa là có thể thấy thôi.” Tình Nhu đáp lại.
“Nhưng mà bây giờ có thể nhìn phần thân thể không có ý thức của nó trước… Công tử xem kìa.” Uyển Nhi nói.
Nàng nhặt một hòn đá nhỏ từ dưới đất lên, đẩy linh lực vào, ném một phát ra ngoài.
Hòn đá hóa thành một đường sáng, bay ra khỏi pháp trận.
Bởi vì có linh lực thúc đẩy, cho nên thế đi của hòn đá không hề giảm xuống mà bay thẳng ra ngoài đảo trên không.
Bỗng nhiên, trong hư không xuất hiện một cái miệng lớn màu đen, ngậm lấy hòn đá.
Ken két! Ken két!
Miệng đen nhai nát viên đá, hồi lâu sau mới biến mất không thấy đâu nữa.
“Cho nên thời điểm khi nó thức tỉnh, chính là giờ Hung, bất kỳ tu sĩ nào cũng không thể sử dụng linh lực?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, đây là phần thân thể vô ý thức của nó, một khi cảm ứng được linh lực thì sẽ tới chiếm đoạt.” Uyển Nhi nói: “Nếu gặp phải chống cự kịch liệt, phần thân thể vô ý thức sẽ tan biến, thay vào đó chính là cơ thể có ý thức của Giới Ma. Nếu như vẫn không cách nào chiến thắng được người chống cự, bản thể của Giới Ma sẽ xuất hiện.”
“Có ai thắng được bản thể của nó không? Ví như cường giả Huyền Linh cảnh chẳng hạn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tình Nhu với Uyển Nhi liếc nhau một cái, sau đó cùng lắc đầu.
Tu sĩ Huyền Linh cảnh cũng không phải đối thủ, nói vậy thì lực lượng của Giới Ma đã không còn cách nào chống đỡ.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm suy nghĩ, chợt phát hiện một việc.
Xiềng xích trói buộc trên người Tình Nhu và Uyển Nhi đang dần dần siết chặt.
Hai nàng đều là mỹ nhân tuyệt sắc, bị xiềng xích siết chặt tới cau mày, vẻ mặt đau đớn.
Xiềng xích cấm chế trên người các nàng lại tăng mạnh rồi.
“Tại sao lại như vậy?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Bởi vì bây giờ là thời kỳ nguy hiểm, tu sĩ ở thế giới này sợ nhất là những đầy tớ như bọn ta làm loạn trong thời kỳ này.” Tình Nhu nói.
Uyển Nhi cũng nói: “Trong thời gian nguy hiểm này, bọn họ dù mạnh thế nào đi nữa cũng không dám vận dụng linh lực phản kích. Nếu không… sẽ bị đưa tới Giới Ma.”
“Như vậy thì sẽ phải nhận kết quả đồng quy vu tận.” Cố Thanh Sơn gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Nhớ lại những tư liệu đã xem qua, quả thực trên đó từng có ghi chép tương ứng.
Những nô lệ chịu không nổi hành hạ đột nhiên làm loạn trong thời gian “Hung”, kéo theo mười mấy tên tu sĩ cùng bị Giới Ma cắn nuốt.
Chuyện như vậy khiến cho các tu sĩ thế giới này rất cảnh giác, cho nên bọn họ mới luyện chế ra loại xiềng xích cấm chế này, một khi tới thời gian Hung thì sẽ tự động trói chặt nô lệ, khiến cho bọn họ không cách nào vận dụng bất kỳ một sức mạnh nào.
Loại xiềng xích cấm chế này thực sự lợi hại, Bách Hoa tiên từ từng đánh giá rằng loại cấm chế này ngay cả nàng cũng không chống lại được.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Ví dụ như tới thời gian Hung rồi, mà các tu sĩ lại chưa kịp tiến vào pháp trận ngăn cách thì chỉ có một con đường chết thôi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có thể dùng Liễm Tức quyết chống đỡ, tuyệt đối không thể thả ra một tí ti linh lực nào. Nếu bị thể vô ý thức cảm ứng được, thì chỉ có một con đường chết.” Tình Nhu nói.
Sơn Nữ vẫn đứng bên yên lặng nghe, lúc này mang vẻ mặt buồn rầu. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Công tử, thế giới này quá nguy hiểm, lẽ nào công tử đang định nghĩ biện pháp cứu thế giới này sao?”