Mặc Y cười rộ lên, một tay duỗi xuống cầm chặt hung khí, sau đó tiến tới bên tai Tần Tiêu hạ giọng nói ra:
– Tối hôm qua giày vò hơn nửa đêm, tỷ muội chúng ta hai người thay phiên ra trận mới đại bại ngươi. Còn chưa đủ sao?
Tần Tiêu há to mồm nói:
– Tại sao ngươi và Tử Địch cũng trên giường?
– Có cái gì không đúng sao?
Mặc Y mị nhãn như tơ:
– Muội muội cùng ta lớn lên giống như đúc. Hẳn là ngươi còn nhẫn tâm đem gả cho người khác? Thử nghĩ thoáng một chút, một người lớn lên giống lão bà ngủ ở trên giường nam nhân khác ngươi chịu được sao?
Tần Tiêu ngạc nhiên sững sờ:
– Cách nói rất quái lạ… Nhưng mà dường như rất có đạo lý! Tình hình này không khác gì bị đội nón xanh.
– Nón xanh, có ý tứ gì?
– Chính là con rùa đen. Lão bà bị người khác thượng, hắc hắc!
Tần Tiêu quái cười rộ lên:
– Làm buổi sáng nha? Rất lâu không có làm buổi sáng.
– Đừng nha, Tiên nhi hồi phủ, cùng Uyển Nhi đang ở bên ngoài chê cười chúng ta đấy.
Mặc Y đỏ mặt, đứng dậy nhìn qua Tử Địch đang ngủ sau lưng Tần Tiêu, che miệng cười rộ lên:
– Nha đầu kia ngủ còn giống như heo. Đêm qua lão công không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, khiến cho nàng oa oa kêu to lên, thiếu chút làm xương cốt của nàng bị tháo xuống.
– Không thể nào, ta cầm thú như vậy?
Tần Tiêu hoảng sợ nói ra:
– Ta gần đây đều ôn nhu đấy!
– Được rồi, không nói. Rời giường, rời giường, giường nệm đã bẩn cả rồi, còn có máu hồng của muội muội đấy! Vậy là tốt rồi, tỷ muội chúng ta hai người cuối cùng đã được lão công thu!
Mặc Y có chút hân hoan nói ra:
– Lão công, tỷ muội chúng ta bây giờ đều là của ngươi rồi! Lão công ngàn vạn không được bỏ chúng ta đấy.
Tần Tiêu vỗ lưng Mặc Y, quay đầu nhìn qua Tử Địch còn đang ngáy ngủ. Có chút dở khóc dở cười nói ra:
– Yên tâm, yên tâm!
Hai người xuống giường mặc quần áo, sau đó nhìn nhau nhớ lại chuyện hoang đường tối qua, lại chưa phát giác có chút buồn cười. Tử Địch tiếp tục nằm ngáy o..o…, bộ dáng trời sập cũng không hệ tới nàng.
Ra khỏi cửa phòng. Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đang ở trong đại sảnh uống canh tổ yến, nhìn thấy hai người bọn họ đầu tóc rối bờ, không khỏi ‘PHỐC’ cười cười, thiếu chút nửa phun cả chén canh ra.
Mặc Y lập tức cực kỳ lúng túng, chạy đến bên người Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, sau đó chọc các nàng. Hai nữ cười toe toét sau đó cùng trêu cợt Mặc Y.
Tần Tiêu đờ đẫn nhìn các nàng vài lần, sau đó cho bọn nha hoàn hầu hạ đánh răng rửa mặt.
Ba nữ tử lách vào một đoàn cười nói toe toét, trong lòng Tần Tiêu trong cười thầm: Nghị luận, có gì nghị luận chứ? Không phải là bổn tướng quân thu thêm một người sao?
Rửa mặt hoàn tất thì Tần Tiêu xoay người lại, ra vẻ mặt đứng đắn ho một tiếng.
– Ta đi hoàng cung.
– Này này, đừng nóng vội nha!
Thượng Quan Uyển Nhi cắn môi cười rộ lên, lôi kéo Tần Tiêu ngồi vào bàn, thập phần cẩn thận múc cho hắn chén cháo tổ yến, đặt trước mặt của hắn:
– Đây, ăn điểm tâm đi.
Tần Tiêu kiên trì, không nhìn tới Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi sau đó buồn bực mà ăn. Sau khi đưa vào thìa vào miệng thì bị bỏng.
Ba nữ tử đều nhìn Tần Tiêu, không có hảo ý cười rộ lên.
Mặc Y đứng lên đi rửa mặt.
Lý Tiên Huệ đi đến đằng sau Tần Tiêu, nhẹ nhàng xoa vai cho hắn, quái thanh quái điều nói:
– Ngày hôm qua vất vả nha, lão công đại nhân.
– A…. Khá tốt, khá tốt.
Tần Tiêu chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, sau đó vừa húp cháo vừa hàm hồ.
– Thật là uống nhiều một ít, về sau sẽ chú ý. Đúng rồi, ngươi ngày hôm qua vận may được chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách:
– Tiên nhi, ta đã nói mà! Lão công là kẻ dối trá, am hiểu nhất tránh nặng tìm nhẹ chuyển hướng chủ đề.