Chẳng lẽ hắn còn có sức mạnh tiềm ẩn nào đó?
“Hóa Thần hậu kỳ thì sao, vẫn cách Thái Hư cảnh rất xa.” Cố Thanh Sơn cảm khái nói.
Hắn lấy ra một cái nón che rộng vành, đây là một trong số những chiến lợi phẩm hắn có được sau lần đầu tiên chém chết tu sĩ dị giới ở thế giới Thần Võ.
Trong Quảng Dương môn, hầu như mỗi một tu sĩ đều có một cái nón thế này, dùng để che đi khí tức của mình.
Lúc đó, sau khi phân tích kỹ càng, mọi người đều nhất trí cho rằng các tu sĩ dị giới này sống trong một thế giới mà ở đó, họ phải cảnh giác từng phút từng giây.
Vì vậy, bọn họ mới đội nón này để che giấu thực lực bản thân.
Hai cô gái thấy cái nón rộng vành này, hai mắt lập tức sáng lên.
“Oa, lần này tốt rồi, đội nón này lên, người khác không thể nào đoán ra được cảnh giới của ngươi nữa.” Uyển Nhi vỗ tay nói.
“Tề Diễm xưa nay vô cùng chú trọng dáng vẻ, cho nên xem nhẹ không đội nón này bao giờ.” Tình Nhu nói.
“Ta đã xem qua tài liệu, cũng từng nghĩ tới vấn đề này, vậy… thế này thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn rút kiếm ra, kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất. Ngay lập tức, trên mặt Cố Thanh Sơn xuất hiện mấy vết máu thật sâu.
Tình Nhu quan sát hắn, chỉ thấy mặt mũi hắn vẫn bình tĩnh, chân mày cũng không nhíu lấy một cái.
Tình Nhu than thở: “Bội phục, uy lực của kiếm quang quá lớn, lại cộng thêm kiếm phong, khiến cho vết thương không thể khỏi ngay được. Như vậy, người chú trọng bề ngoài như Tề Diễm nhất định cũng sẽ nghĩ cách để che đi vết thương trên mặt.”
“Vì thế, cái nón mà tông môn thường chuẩn bị, chính là cách che đậy thuận lợi nhất.” Cố Thanh Sơn nói.
Tình Nhu suy nghĩ một hồi, lấy một chiếc khăn tay ra, cẩn thận lau vết máu trên mặt cho Cố Thanh Sơn.
“Không cần…” Cố Thanh Sơn nói.
“Đừng động.” Tình Nhu quở trách: “Ta và Uyển Nhi là thị nữ của Tề Diễm, sau này ngươi phải quen với sự hầu hạ của bọn ta.”
“Tỷ tỷ nói rất đúng, ngươi đừng có tránh né bọn ta.” Uyển Nhi nói, sau đó lấy ra một viên linh đan chữa thương, hai ngón tay thon dài như ngọc cầm lấy, đưa tới bên miệng Cố Thanh Sơn.
“Ta sơ ý rồi.” Cố Thanh Sơn lập tức xin lỗi.
Hắn nuốt đan dược xuống.
Bây giờ, hắn phải đóng vai Tề Diễm một cách hoàn mỹ.
Sau khi tiến vào thế giới kia, nhất cử nhất động của hắn có liên quan trực tiếp đến sinh tử của ba người, không cho phép có nửa điểm lơ là. Một khi chân tướng lộ ra, thứ đang chờ đợi ba người bọn họ chính là vạn kiếp bất phục.
“Có cảm thấy ta có chỗ nào khác với hắn ta không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn đứng ở nơi đó, vô luận là dáng người hay động tác, đều giống Tề Diễm như đúc. Thậm chí uy nghi tản mát ra từ trên người hắn, cũng không sai biệt lắm so với Tề Diễm. Loại uy nghi này, chính là một loại khí chất mà chỉ người đứng ở cấp trên đã lâu mới có, thông qua lời nói hành động của hắn có thể bộc lộ được sự tự tin mạnh mẽ của riêng hắn.
Tình Nhu với Uyển Nhi nghiêm túc nhìn một hồi, âm thầm lấy làm kỳ lạ. Thật không ngờ, ngay cả đều này mà hắn cũng có thể bắt chước.
“Tất cả những điểm khác đều giống, chỉ là khí chất hình như có chút khác biệt.” Tình Nhu suy nghĩ nói.
“Đúng, muội cũng có cảm giác như vậy.” Uyển Nhi đồng ý nói.
“Khác ở chỗ nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tề Diễm này tính tình bất thường, tàn nhẫn thích chém giết, lạnh lùng vô tình, trên người của ngươi dường như còn thiếu một phần thâm độc.” Tình Nhu nói.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, thân hình hắn giật giật, đi ra mấy bước, sau đó lại đi về, khí tức trên người thoắt cái đã biến đổi. Sát khí nhàn nhạt tản ra từ trên người hắn, khiến cho người ta cảm nhận được sự nghẹt thở vô hình.
Giờ khắc này, Cố Thanh Sơn cho người ta cảm giác giống như một con rắn độc chuẩn bị cắn người.
“Thật là lợi hại, sao ngươi lại làm được?” Tình Nhu khen ngợi.
“Chỉ cần ta nghĩ đến việc làm sao để giết chết hai người bằng một kiếm, là đã có cảm giác này rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng như thế cũng đâu thể làm được đến trình độ như ngươi.” Uyển Nhi thở dài nói.
“Ta từng học diễn xuất đó.” Trong lúc nói chuyện, Cố Thanh Sơn lại rút ra ra một thanh kiếm.
Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Một cô gái mặc đồ xanh bay ra từ trong trường kiếm. Dáng người cô gái thướt tha, đôi môi mềm mại mọng nước, mi mắt như phượng, vẻ mặt lại thấp thoáng ý lạnh rét buốt như có như không.
“Kiếm linh thật là đẹp.” Uyển Nhi ngạc nhiên hô lên.
Tình Nhu cũng bị phong độ tư thái của Sơn Nữ hấp dẫn, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Kiếm linh hình người, thật sự là hiếm thấy. Cũng không biết phải là thanh kiếm như thế nào mới có thể thai nghén lên kiếm linh kì diệu như vậy.”
Các nàng đều là đại tu sĩ Thiên Kiếp cảnh, ở thế giới của mình cũng được coi là tiểu thư lá ngọc cành vàng, vì thế họ cũng sở hữu con mắt tinh tường bậc nhất.
Hơn nữa bọn họ đã chính mắt thấy được Sơn Nữ từ trên trường kiếm bay ra, điều này lại khác hoàn toàn với lúc trước khi Cố Thanh Sơn ở đáy của sông Vong Xuyên chỉ nhìn thấy Sơn Nữ, chứ không nhìn thấy trường kiếm.
Cho nên bọn họ đã lập tức đoán ra thân phận của Sơn Nữ.
“Công tử tìm ta sao?” Sơn Nữ hỏi, trong tay nàng là một miếng ngọc giản.
“Đọc xong tài liệu chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đọc xong rồi, ta đại khái đã biết được tình huống trước mắt.” Sơn Nữ nói.
“Bởi vì tình huống kế tiếp rất nguy hiểm, không thể để người khác nhìn ra ta đã cải trang, cho nên cần cô giúp một việc.”
“Giúp việc gì?”
“Thay ta phân tán sự chú ý của người khác.” Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Con trai của chưởng môn quay về núi, ắt sẽ bị đưa tới trước mặt nhiều người. Bây giờ ta còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận Tề Diễm, tuyệt đối không thể để lộ chân tướng, cho nên bọn ta cần mọi người dời sự chú ý sang người cô.”
“Dời sang người ta?” Sơn Nữ nghe xong đầu óc mơ hồ, không nhịn được hỏi: “Ta nên làm như thế nào?”