Tuy nhiên khi hắn vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt đã ‘bộp’ một tiếng đóng sầm cửa phòng lại, khiến quản gia ở bên ngoài cả thời gian phản ứng cũng không có.
Nàng rảo bước về phía hắn nói: “Chàng không muốn ta nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình phải không?”
Nàng đi tới quỳ một gối xuống trước mặt Tô Vũ, gạt mở lớp áo đen đã ướt đẫm dính người kia, khàn giọng nhấn từng chữ: “Nhưng ta đã thấy tất cả rồi”.
Bên dưới bộ quần áo đen là miệng vết thương máu thịt mơ hồ, Thẩm Nguyệt không kìm được nhớ tới cảnh tượng hắn dùng cả thân mình chống đỡ một khoảng không gian trong đống đá ngày đó.
Hắn cũng tự làm cho mình bầm dập, những vết sẹo lốm đốm đó đến nay vẫn còn hiện hữu trên lưng hắn.
Mà lần này, trên cánh tay, thắt lưng của Tô Vũ cũng trải dài vết thương, miệng vết thương không nông, máu chảy ròng ròng thấm ướt áo hắn, hồi lâu vẫn không ngưng kết lại được.
Nàng lưu loát lấy ra hộp thuốc phòng sẵn Tô Vũ cất giữ trong phòng, cúi đầu không nói một lời, cố nén nước mắt trở về.
Nàng không thể để những giọt nước mắt che khuất tầm nhìn của mình, chúng sẽ ảnh hưởng tới việc xử lý vết thương cho hắn.
“A Nguyệt, nói chuyện với ta đi, nếu không ta có thể sẽ ngủ quên mất”, Tô Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
Giọng nói của hắn khẽ khàng tới mức như có như không, giống như một hồi mộng đẹp.
Bởi vì vết thương quá nặng, chức năng thể chất của hắn cũng suy giảm nhanh chóng, lúc này Tô Vũ đã yếu ớt như một chú thỏ trắng nhỏ, hắn cần nhắm mắt đi ngủ, thân thể hắn cũng cần được nghỉ ngơi.
Nhưng không dễ dàng gì mới có thể gặp mặt một lần, Tô Vũ nhìn dáng vẻ cố chấp khi băng bó vết thương cho mình của nàng liền không nỡ nhắm mắt lại.
Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không hỏi: “Lúc trở về sao chàng lại ngồi trên mặt đất?”
Tô Vũ đáp: “Vừa vào cửa liền kiệt sức, đến gần giường cũng không còn sức lực”, hắn không nhắc đến việc bản thân trước đó còn ngất đi một trận mới miễn cưỡng hồi phục được hai phần tỉnh táo.
Động tác trên tay Thẩm Nguyệt khựng lại, sau khi lau sạch vết thương rồi bôi thuốc cho hắn, tiếp đó lại lấy ra băng gạc quấn lại, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: “Tô Vũ, tên khốn kiếp nhà chàng”.
Tô Vũ cười khẽ thì thào: “Ta khốn kiếp chỗ nào”.
Nàng trừng lớn đôi mắt đỏ hoe với hắn: “Chàng chỗ nào cũng khốn kiếp, không cho phép chàng ngủ, chàng dám ngủ thử xem”.
Nền đất lạnh như vậy, nếu hắn thiếp đi cũng sẽ bị cảm lạnh.
Tô Vũ dựa vào nàng, đáp: “Được, nàng nói không ngủ thì không ngủ”.
Thẩm Nguyệt có tức giận đến đâu vẫn không thể hung dữ với hắn đến cùng, giọng nói của nàng bỗng chốc dịu xuống: “Nếu muốn ngủ cũng phải đợi một lúc nữa ta làm xong rồi lên giường ngủ”.
Tô Vũ nheo mắt tựa đầu vào cột bàn, dịu dàng mà chăm chú ngắm nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt hít vào một hơi, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy? Tại sao không nói cho ta biết trước? Chàng hóa ra lại là một người lỗ mãng như vậy à?”