Lúc này ăn cắp bảo khố, chẳng những không phải là mạo hiểm mà có lẽ còn có một cơ hội đào tẩu.
– Kỳ thực cũng là biện pháp tốt, ăn cắp bảo khố, chuyển sạch mọi thứ làm dời lực chú ý của đối phương đi. Khi đó chúng ta lại thừa cơ đào tẩu. Bằng không bằng vào thực lực của chúng ta muốn chạy thoát khỏi cường giả Thiên Kiều cảnh giám sát nhất định không có khả năng.
Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
Cường giả Thiên Kiều cảnh có một loại câu thông và khống chế đặc thù với mặt đất, bầu trời. Hai người bọn hắn đào tẩu ở quảng trường Thông Minh điện nhất định đã khiến cho vị đặc sứ kia phẫn nộ, có lẽ hiện tại đã dùng tinh thần lực mạnh mẽ giám sát và tìm kiếm tất cả chung quanh trên Cực Quang sơn.
Dùng linh hồn lực câu thông thiên địa, coi như là hai người bọn hắn ẩn nấp kỹ tới đâu cũng nhất định sẽ bị phát hiện. Có thể tưởng tượng ra, một khi bị phát hiện hắn ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Khi đó muốn chạy thì cũng không chạy thoát.
So với việc bị chộp như vậy, còn không bằng đánh cuộc một lần, trộm bảo khố đối phương để mê hoặc tầm mắt.
– Đi thôi. Đi theo ta.
Thiên Huyễn gật gật đầu, mang theo Nhiếp Vân dọc theo chỗ bí mật của Nguyên Tâm tông, nhanh chóng đi về phía trước.
Không ổ là người truyền thụ Nhiếp Vân kỹ xảo ẩn nấp, đi theo phía sau hắn, cho dù không sử dụng ẩn nấp chi khí thì cũng có thể ẩn thân hoàn mỹ, làm cho không có ai có thể nhìn thấy.
Theo sát phía sau, Nhiếp Vân không ngừng trốn tránh, cảm thấy mình lần nữa có lĩnh ngộ với kỹ xảo ẩn nấp.
– Được rồi, đây chính là Tàng Bảo các của bọn hắn. Chúng ta nghênh ngang đi vào thì nhất định sẽ có thêm phiền phức. Cho nên phải lặng lẽ đi vào, trộm tất cả đồ, sau đó lại làm ra chút động tĩnh.
Thiên Huyễn nhẹ giọng nói.
Đối với trộm cắp, vô luận thế nào thì Nhiếp Vân vẫn kém hơn Thiên Huyễn, cho nên tất cả mọi chuyện đều nghe theo Thiên Huyễn.
– Hiện tại ta sẽ thi triển thiên phú Thần thâu, lặng lẽ xuyên qua phong ấn tiến vào trong bảo khố, ngươi cứ theo sát ta, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, bằng không xúc động tới phong ấn, khi đó hai chúng ta sẽ không trốn thoát được.
Sắc mặt Thiên Huyễn ngưng trọng, nói.
Trong Tàng bảo khố nhất định sẽ có rất nhiều phong ấn, một khi không cẩn thận va chạm vào sẽ tạo thành phiền toái không đáng có. Nếu như vậy, hai người bọn hắn bị vây vào bên trong, khi đó sẽ chết không thể chết hơn.
– Được, yên tâm đi.
Nhiếp Vân cũng biết tình nghiêm trọng cho nên gật gật đầu.
– Được rồi, hiện tại bắt đầu.
Bàn tay Thiên Huyễn lần nữa duỗi ra, đưa cho Nhiếp Vân một đạo khí tức.
– Thần thâu chi khí.
Cảm ứng được cỗ khí tức này, Nhiếp Vân lập tức hiểu rõ.
Thần thâu Thiên Huyễn này trừ hắn là là người có thiên phú đặc thù nhiều nhất. Thiên phú thần thâu, thiên phú ngụy trang, thiên phú ẩn nấp, thiên phú địa hành, nạp vật đan điền… Mà hắn chỉ biết có năm dạng này, thật không biết đối phương còn bao nhiêu bí mật nữa.
Khó trách có thể trở thành thần thâu, danh khí vang vọng cả Phù Thiên đại lục. Chỉ tính nhiều dạng thiên phú đặc thù như vậy cũng đủ nghịch thiên rồi.
Sưu.
Thần thâu chi khí rót vào trong cơ thể, Nhiếp Vân lập tức nhìn thấy được trong bảo khố trước mắt có bảo quang lóe lên, vô số phong ấn phụ trợ chung quanh hiển hiệ.n
Loại nhìn thấy này hoàn toàn khác với dùng thiên phú Thiên nhãn nhìn thấy, Thiên Nhãn sư có thể nhìn thấu kết cấu phong ấn, có thể nhìn rõ khí lưu biến hóa của cấm chế. Mà thứ thần thâu thấy chỉ có tài phú, hơn nữa còn phải dưới quang mang của bảo bối phản chiếu mới có thể nhìn ra đặc điểm của phong ấn.
– Đi.
Hô nhỏ một tiếng, thần thâu Thiên Huyễn kéo tay Nhiếp Vân vào trong bảo khố, chỉ trong chốc lát đã vượt qua từng đạo phong ấn, tiến vào trong đó.
– Thần thâu Thiên Huyễn thủ.
Tiến vào trong bảo khố, nhìn thấy vô số bảo khố rậm rạp chằn chịt bên trong, Thiên Huyễn hưng phấn thét dài một tiếng, pháp lực nồng hậu dày đặc trong cơ thể trong nháy mắt hình thành vô số cánh tay, như trong nháy mắt mọc ra vô số cánh tay vậy.
Sưu sưu sưu…
Hơn một ngàn cánh tay liên tục nắm về phía các bảo bối trong bảo khố mang theo tiếng gió sưu sưu rung động. Toàn bộ những đồ vật trong bảo khố đều bị hắn triệt để lấy đi, quả thực có thể hù người ta chết giấc.
Không hổ là thần thâu, tốc độ trộm đồ thực sự quá nhanh.