“Giúp tôi liên lạc…”
Không lâu sau, cuộc gọi của tất cả mọi người đều đã gọi xong.
Những người khác hằn học trừng mắt với giám đốc Tào: “Người của phân bộ lập tức tới ngay, ông đợi mà đóng cửa đi!”
Giám đốc Tào búng tàn thuốc, khinh thường quan tâm.
Hơn 20 phút sau, xe của phân bộ đến.
Tít tít, tít tít.
Đám đông tản ra, một người đàn ông cơ thể béo ú từ trên xe bước xuống, nhìn bộ dạng mập mạp đó, bình thường ăn đút lót không ít.
Ông ta trực tiếp đi vào cửa hàng.
Giám đốc Tào lập tức dập tắt điếu thuốc, vui vẻ đi tới nói: “Cậu, đám người này cứ nói Star Jewelry chúng ta bán đồ giả, cậu phải giúp cháu xử lý.”
Một tiếng ‘cậu’, lập tức khiến trái tim của mọi người có mặt tại đây lạnh đi một nửa.
Người đàn ông béo xoay người nhìn mọi người, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tôi là tổng giám bộ phận của phân bộ khu Giang Nam của Star Jewelry — Lưu Đức Vượng, có vấn đề gì các người đều có thể nói với tôi.”
“Mọi người yên tâm, con người của tôi công bằng công chính.”
“Là vấn đề của chúng tôi, tôi tuyệt đối nhận, quyết không nhân nhượng; nhưng nếu không phải vấn đề của chúng tôi, các người muốn vu khống, hãm hại Star Jewelry, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha cho các người.”
Những lời này nói thì đường hoàng, nhưng trên thực tế có vài phần hiệu quả, không thể biết được.
Có vài bà bác nhìn nhau, sau đó cầm trang sức chất lượng kém đi tới.
“Những trang sức đá quý này đều mua ở cửa hàng các người, tất cả là đồ giả! Hoàn tiền!”
Lưu Đức Vượng liếc nhìn: “Có biên nhận và bill không?”
“Có!”
Bà bác lấy hết đồ bày ra bàn, Lưu Đức Vượng cầm lên kiểm tra.
Sau khi xem vài lần, ông ta vui rồi.
Lưu Đức Vượng giơ biên nhận, bill lên trước mọi người rồi nói: “Biên nhận và bill này đều là giả, tất cả đều là ngụy tạo! Ha ha, thật là to gan mà, dùng bill và biên nhận ngụy tạo để trả hàng, coi Star Jewelry chúng tôi dễ bắt nạt sao?”
Bà bác hoàn toàn ngây ngốc rồi.
Bill và biên nhận sao lại là giả? Không thể nào.
Trong đám đông, Giang Nghĩa nheo mắt lại, vở kịch này thật là càng lúc càng thú vị rồi.