Vì vậy, cô ta cảm thấy rất có khả năng số điện thoại này là số riêng của tổng giám đốc.
Số điện thoại riêng của tổng giám đốc người thường chắc chắn không thể biết được, sao hai đứa trẻ này lại có?
Lẽ nào, hai đứa trẻ này thật sự có quen biết với tổng giám đốc?
Thư ký Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, cẩn thận nhìn một hồi, cô đột nhiên nhận ra, nhìn kĩ thì, bé trai này khá giống với tổng giám đốc.
Vậy nên, đừng nói hai đứa trẻ này thật sự là con của tổng giám đốc chứ?
Lúc này đã là mười một giờ trưa, cậu ba Nguyễn đáng ra nên mở cuộc họp thì lúc này đang ôm vợ của mình ngủ một giấc thật ngon, anh không đi làm cũng chẳng đi công tác.
Bị giày vò cả một đêm, Tô Khiết chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, chuông điện thoại của ai vậy?
Tô Khiết khẽ động đậy cơ thể, vừa động là toàn thân liền đau nhức, còn đau hơn cả tối qua.
Nguyễn Hạo Thần chết tiệt không phải người mà, Tô Khiết thầm mắng một câu trong lòng, sau đó đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại không ngừng reo.
Thật ra cô cách điện thoại không xa, nhưng cô thực sự rất mệt, cơ thể lại đau nhức, vậy nên giơ tay ra mấy lần cũng không thể lấy về.
Cầm điện thoại lên, lúc Tô Khiết nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận quay sang nhìn Nguyễn Hạo Thần bên cạnh mình.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa tỉnh dậy, anh thật sự mệt quá rồi, đêm hôm trước cũng cả đêm không ngủ, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã phải lên máy bay, mà hôm qua anh nghe nói Liên Cung đến nhà họ Tô cầu hôn, anh lại không nghỉ ngơi được chút nào mà trở về ngay lập tức, đêm qua lại là một đêm chiến đấu quyết liệt.
Lúc này cậu ba Nguyễn không mệt mới lạ, vì vậy đến tiếng chuông điện thoại cũng không thể làm anh tỉnh giấc.