Thượng Quan Uyển Nhi dở khóc dở cười:
– Sau đó ngươi chẳng phải sẽ biết!
Trước cửa Tử Địch mặc áo giáp màu bạc uy phong lẫm lẫm xông tới, mười phần uy nghi nhìn trong phòng, sải bước đi đến trước mặt Tần Tiêu, ôm quyền cúi đầu, nghiêm trang nói ra:
– Đại Đô Đốc, mạt tướng hữu lễ! Hì hì!
– Ngươi nha đầu kia, làm cái quỷ gì!
Tần Tiêu lập tức cũng không biết nói gì:
– Làm gì mặc áo giáp của tỷ tỷ ngươi vậy? Ngươi tìm được ở đâu thế?
Mặc Y ngẩng đầu lên, xấu hổ kéo Tử Địch tới, sau đó gõ lên mũ giáp của nàng.
– Ngươi nha đầu ngốc! Ai bảo ngươi mặc khôi giáp của ta vào giả mạo bổn tướng quân, không ngờ còn dám giả danh đấy? Nếu có người phát hiện sẽ đánh chết ngươi a!
Tử Địch thoáng cái bổ nhào vào ngực của Mặc Y:
– Ờ ah! Hảo tỷ tỷ, ta nhớ ngươi muốn chết.
Dứt lời còn hôn lên mặt của Mặc Y.
Mặc Y vừa bực mình vừa buồn cười kéo mặt của nàng ra:
– Cho ta đứng vững, đừng hồ đồ. Ngươi nhìn ngươi kìa, rõ ràng miệng đầy mùi rượu! Mặc khôi giáp mà không có lặc giáp phơi cái bụng như bóng da, cũng mất mặt muốn chết!
Tần Tiêu nhìn bộ dáng của Tử Địch cũng cảm thấy buồn cười, một bộ khôi giáp ăn mặc cong vẹo, bên hông không có lặc giáp mang, cả phó khôi giáp cũng có chút lộ ra ngoài, lắc lắc đung đưa. Tần Tiêu nói:
– Ngươi rõ ràng dám giả mạo Anh Dực tướng quân đi khắp nơi lừa bịp. Sẽ không sợ quân pháp trị ngươi? Ngươi biết không, không được ban thưởng khôi giáp trong quân, hoặc là triều đình ân chuẩn, người bình thường không được mặc áo giáp, nếu không nhẹ trách phạt một trăm trượng, nặng thì lưu vong!
– Oa, ngươi đừng dọa ta!
Tử Địch nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu:
– Đã hơn một năm không gặp, vừa thấy mặt đã khi dễ ta! Ta, không có phạm chuyện gì a. Không phải ngày đó vừa tới Trường An thì có người tới trước mặt ta lễ bái. Còn gọi ta ‘Hổ tướng quân’, trong nội tâm của ta vui mừng lắm, sau đó có người dẫn ta vào trong Hồng Lư Tự, nhìn thấy áo giáp của tỷ tỷ, nhất thời vui mừng mặc vào người, không nghĩ tới ah! Ta vừa ra khỏi Hồng Lư Tự, đã có người muốn mời ta ăn cơm! Còn là đại nhân của trường An, tướng quân đấy, ta làm sao không biết xấu hổ cự tuyệt. Đành phải kiên trì theo chân bọn họ đi, vì vậy…
Thượng Quan Uyển Nhi nhịn không được ôm bụng cười cười rộ lên:
– Vì vậy, nàng và nhiều nam nhân cụng rượu đấy, còn xưng huynh gọi đệ địa đốt giấy vàng, uống huyết tửu, kết bái thành huynh đệ.
Mặc Y phiền muộn cúi người trên bàn, thống khổ bụm mặt:
– Ta không sống…
– Tỷ tỷ…
Tử Địch cười hì hì lấy đi đến trước người Mặc Y, đong đưa cánh tay của nàng:
– Ngươi đừng như vậy mà! Ta cũng không có làm chuyện khác. Những tướng quân kia đều rất hào sảng nha! Hôm nay còn mời ăn cơm, ngày mai mời uống rượu. Ta làm sao không biết xấu hổ cự tuyệt chứ, đi qua các nhà đấy, a ha ha. Tửu lượng cũng luyện rất thành thạo. Hiện tại đại nam nhân cũng không phải đối thủ của ta!
Tần Tiêu quả thực dở khóc dở cười:
– Ai nha, không chịu nổi ngươi rồi… Ngươi nhận tiền lì xì của người ta à?
– Không có, không có!
Tử Địch liên tục khoát tay:
– Ta làm sao dám, đây là tội đấy! Lại nói ta đường đường đại tổng quản của Tần gia, trên người không có thiếu tiền, hì hì!
– Còn cười, ngươi không xấu hổ à!
Tần Tiêu cười mắng:
– Nhanh cởi đồ ra, sau này không cho mặc vào, biết chưa?
– A!
Tử Địch có chút ủy khuất ứng một tiếng, sau đó kéo Mặc Y chạy qua một bên.
– Tỷ tỷ mau tới, ta có thật nhiều lời muốn nói với ngươi.
– Ai nha thang lầu ở bên cạnh đây này!
Hai tỷ muội vui vẻ chạy đi, Tần Tiêu và ba người nhìn bóng lưng của nàng mỉm cười.
Bọn nha hoàn nấu nước nóng, ngâm nước và cho hương thơm vào. Thì ra sau chủ điện cũng là có thiên đường, chuyên xây một phòng bếp. Ngày thường bọn người Tần Tiêu ăn muốn ở đây, cũng không cần chạy ra hậu viện chuẩn bị, đến một lần đi thật xa.
Ba người ngồi cùng một chỗ, nói chuyện phiếm nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị tới thời gian đi đông cung dự tiệc. Qua trong chốc lát trong thang lầu truyền tới tiếng cười nói của tỷ muội Mặc Y, sau đó hai người đi vào trong đại sảnh.
Hai tỷ muội đều mặc trang phục dị tộc Tần Tiêu cùng Mặc Y mua, quả thực là giống như một khuôn đúc ra, bọn người Tần Tiêu có chút không nhận ra.
Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đi tới bên người hai tỷ muội, nhao nhao tán dương nói:
– Oa, thật xinh đẹp!
Tần Tiêu nhìn chuyển mắt, cẩn thận phân biệt một hồi, cuối cùng nhận ra Tử Địch với cái đầu nhỏ hơn, kéo nàng ra:
– Ngươi và tỷ tỷ mặc giống như đúc, ta nhận lầm ngươi là nàng thì làm sao?
Tử Địch cười quái dị:
– Cái gì, cái gì nha, hẳn là ngươi có ý đồ bất lương chứ gì? Hắc hắc, quần áo đẹp như vậy ta đương nhiên muốn có một bộ rồi!