– Nếu như người này có được năng lực lĩnh vực Xuyên Toa, ta nghĩ bí mật “phá hư” vẫn treo ở trên đầu chúng ta, cũng có thể chân chính có đáp án rồi!
Quỷ Hoàng Cơ Niết Nông nói:
– Phá hư chi cảnh này, rốt cuộc là sự kết thúc hay là một cánh cửa hoàn toàn mới, trên thế giới này chỉ có một mình Thương Nguyệt làm được. Nàng sau khi phá hư rời đi, vẫn chưa phi thăng đến Di Sinh Giới, đến tột cùng là sinh hay diệt, vẫn không hề lưu lại một dấu vết manh mối nào để cho thế giới này tham khảo. Về phần Minh Linh Luân Hồi thế giới tồn tại trong hư vô kia, cần phải để Thiên Hà nghiên cứu sự huyền bí chân chính trong đó, mới có được đáp án!
Vân Sách lúc này bước về phía trước vài bước, sau khi đi lên bậc thềm trước cửa, bèn nói:
– Xem ra, cánh cửa tạo hóa này vẫn cần chúng ta hợp lực mở ra thôi!
Khôn Linh Lão Tổ nhắc nhở nói:
– Bất quá sau khi cánh cửa tạo hóa mở ra, ánh sáng tạo hóa sẽ chiếu rọi khắp thiên địa, như thế sẽ hấp dẫn địch nhân tới đây phá hoại nghi thức đăng vị phong thần đại điển, trước khi các vị lên đây, mọi việc đã thu xếp ổn chưa?
Cơ Niết Nông nói:
– Khôn Tổ xin yên tâm, khi ta đến đây đều đã dẫn theo người tới, trừ một số người chúng ta chỉ định có thể tham dự đại điển, số còn lại đều phụ trách công tác thủ vệ, nếu như địch nhân tới đây, tất cả công việc sẽ do Hi Nhân thống nhất an bài!
Mọi người đều gật đầu nói:
– Phong thần đại điển diễn ra chính là thuận theo thiên ý, thuận theo diễn biến tất yếu của tạo hóa thiên số, đám gian tà này nếu dám đến quấy rối, tất phải chịu thiên phạt!
Vân Sách gật đầu:
– Đã như vậy, chúng ta liền kết trận, chuẩn bị mở cửa thôi!
…
Ta đang ở đâu, đây là nơi nào?
Vân Thiên Hà mơ hồ bị một cỗ lực lượng kỳ quái hấp dẫn tiến vào bên trong đại môn của Tạo Hóa Thần Điện.
Thế nhưng sau khi hắn đi vào, lại phát hiện xung quanh là một mảnh hỗn độn, không hề có một thứ gì, nếu có cũng chỉ là một loại thanh mông (mờ mịt) tựa như sương khói mà thôi.
Loại thanh mông này Vân Thiên Hà vẫn còn chút ấn tượng, nó vô cùng tương tự với thế giới mà khi tâm thần hắn tiến nhập vào bên trong hạch tâm của Tử Vi Đế Tinh.
Ban đầu khi hắn tiến nhập vào thế giới thanh mông bên trong Tử Vi Đế Tinh, bởi vì đã hấp thu tinh không ý cảnh của tứ vị tinh tú, nên trong trung tâm thế giới đó đã có tinh phách phân thân của hắn tọa trấn, lấy hắn làm chủ đạo, phân biệt dùng tinh thần ngưng tụ thành trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, phía trước Chu Tước, phía sau Huyền Vũ làm thủ hộ bốn phương.
Mà nơi này, cũng là một mảnh thanh mông mờ ảo, nhưng Vân Thiên Hà biết, sự chủ đạo mà hắn tạo dựng bên trong Tử Vi Đế Tinh cũng không thể áp dụng được ở nơi này, bởi vì nơi này là Tạo Hóa Thần Điện, trong thế giới thanh mông này ẩn hàm một cỗ tạo hóa lực thần bí cường đại không gì sánh được, không phải là nơi hắn có thể làm gì tùy thích.
Nhưng mà, bên trong điện phủ thần thánh này lại không hề có thứ gì, cũng không nhìn thấy được tận cùng, cho dù hắn muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này cũng không tìm thấy được đại môn, chỉ có thể chuyển động phiêu hốt khắp nơi, đành lấy tâm tình thoải mái như đang thăm quan một danh thắng cổ tích để đối mặt với nó.
Dù sao đám người Vân Sách cũng sẽ mở ra cánh cửa tạo hóa, cứ coi như hắn tiến vào trước để làm quen hoàn cảnh một chút vậy.
Sau một hồi quan sát, Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng có chút phát hiện.
Không gian bên trong điện phủ thập phần thần bí. Khi ở bên ngoài hắn đã quan sát qua kết cấu của thần điện, cũng chỉ tầm hơn trăm thước vuông mà thôi. Thế nhưng từ khi hắn tiến vào trong, phát hiện nơi này không khác gì bàn tay Như Lai phật tổ, hắn đã lượn qua lại trong này cả canh giờ, tối thiểu cũng phải đến nghìn dặm, nhưng nơi này vẫn như cũ chỉ là một mảnh thanh mông, không đi được tới tận cùng. Điều này không khỏi khiến Vân Thiên Hà liên tưởng tới “đại thiên thế giới” của thuyết pháp phật gia kiếp trước, Tạo Hóa Thần Điện này cùng với nó thập phần tương tự.
Vân Thiên Hà cũng đã thử phóng xuất tinh phách phân thân ở trong này, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, trừ bản tôn còn có thể tự do hoạt động, tinh phách phân thân căn bản như bị hút chặt vào bản thân, không có chút động tĩnh nào.
Thử nghiệm thất bải, Vân Thiên Hà lại thử tụ tập lực lượng, cũng đồng dạng phát hiện, ngoại trừ thân thể bản tôn mạnh mẽ hữu lực ra, những lực lượng khác căn bản không thể thi triển.
Dứt khoát không thử nghiệm nữa, Vân Thiên Hà lúc này giống như một con sơn dương lạc đường, không ngừng phiêu du dọc theo một phương vị, chẳng cần biết sẽ tới đâu, chỉ chờ sau khi đám người Vân Sách mở cánh cửa tạo hóa để đi ra.
Không biết đã qua bao lâu… Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Khi Vân Thiên Hà cảm giác có chút mệt mỏi, muốn ngừng lại nghỉ ngơi, hắn đột nhiên phát hiện ở phía trước có một nguồn sáng yếu ớt phóng tới.
Nguồn sáng bất thình lình lóe lên, khiến tinh thần Vân Thiên Hà nhất thời rung động, liền cấp tốc hướng về phía đó phiêu du đi tới.
Cách nguồn sáng càng lúc càng gần, Vân Thiên Hà chỉ thấy bên trong khoảng không mờ ảo mơ hồ có một cây cây cột kình thiên, nguồn sáng mà hắn nhìn thấy, chính là do những tinh điểm hội tụ bên trên cây cột mà thành.
Cây cột này tựa hư tựa thực, khi Vân Thiên Hà đi tới phía trước nó, ngước đầu nhìn cả nửa ngày cũng không thấy tận cùng của nó ở đâu. Hắn đứng dưới cây cột nhỏ bé như một con kiến.
Nguồn sáng của những tinh điểm bên trên cây cột, nhìn tựa như là một bàn long quấn quanh thân cột, cũng tựa như một con thượng cổ cự thú được vẽ lên thân cột, nói chung trong tâm thần tưởng tượng ra được hình ảnh nào thì nó cũng sẽ biến ảo thành bộ dạng đó, thập phần kỳ diệu.
Sau khi vượt qua cây cột thứ nhất, Vân Thiên Hà đi dọc theo phương vị này tiến về phía trước, cách đó không xa lại phát hiện được cây cột thứ hai. Hắn quan sát nhận ra được, cây cột này cùng với cái trước giống nhau như đúc.
Nếu như đã giống nhau, vậy cũng chẳng có gì để nghiên cứu, Vân Thiên Hà lại tiếp tục dọc theo những cây cột này thăm dò tiến về phía trước.
Sau khi tìm kiếm hết toàn bộ những cây cột, Vân Thiên Hà phát hiện mình đã đi được một nửa cung tròn, hắn suy tính nếu có thể tìm ra vị trí tâm của cung tròn, hắn là sẽ có được đáp án mà hắn muốn.
Lại lần mò đi tiếp theo phương vị của cung tròn, khi Vân Thiên Hà cảm thấy mình đã đi rất xa, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra những bình thai cũng hình cung tròn.
Những bình thai này sắp xếp song song rất có thứ tự, tầng lớp đan xen, khiến người ta có cảm giác muốn đi vào thì phải vượt qua từng tầng từng tầng một.
Vân Thiên Hà tìm thấy được lối vào thứ nhất, từ nơi này tiến vào bên trong, sau khi di chuyển lòng vòng như đi trong mê cung rốt cuộc cũng tìm thấy lối vào tầng thứ hai, lại dùng thêm thời gian rất dài, lúc này mới tiến được vào bình thai hình cung trên tầng cao nhất.
Sau khi đến tầng cao nhất, Vân Thiên Hà phát hiện ra một pho tượng, bức tượng này vô cùng lớn, tựa hư tựa thực, hắn có thể đi xuyên qua nó được, chứng tỏ nó là do lực lượng ngưng tụ mà thành, Vân Thiên Hà đứng trước nó tựa như một con kiến nhỏ bé.
Cách bức tượng này khá xa cũng có một bức tượng khác, hình dáng so với pho tượng này bất đồng, từ xa nhìn lại chỉnh thể của nó tựa như một con chim.
Vân Thiên Hà quan sát bức tượng, đột nhiên trong lòng khẽ động, vì vậy liền lui ra xa một chút, nhìn chỉnh thế của pho tượng ở bên cạnh mình, nhất thời hai mắt mở lớn, đây còn không phải là một lão hổ to lớn hay sao?
Quan sát từ cục bộ cho tới chỉnh thể, Vân Thiên Hà có thể thấy được diện tích của bình thai thần bí tầng cao nhất này quả thực vô cùng rộng lớn.
Vân Thiên Hà lại tiếp tục đi ra xa thêm một chút, từ xa nhìn lại, khi hắn thấy được hình ảnh của một bức tượng nằm ở trung ương bình thai, Vân Thiên Hà như bị sét đánh, lại một lần nữa giương mắt mà nhìn!