Đám người nhà họ Diệp đều tái xanh mặt, không ngờ cao thủ bảo vệ chủ nhà họ Diệp sẽ bại trận.
Rốt cuộc người trẻ tuổi có thực lực khủng bố này là ai?
Diệp Thương chỉ thấy sau lưng rét lạnh, toàn thân xụi lơ.
Nhớ lại lúc trước mình từng chĩa súng vào đầu Dương Thanh, ông ta chợt thấy nực cười.
Nếu con gái ông ta đi theo thiếu niên tuổi trẻ tài cao như vậy cũng đem lại lợi ích lớn cho gia tộc, vậy mà ông ta lại suýt giết chết người ta.
Ánh mắt Diệp Vô Song tràn đầy hưng phấn.
Ngoại trừ Diệp Tiêu Điệp, anh ta là người duy nhất trong nhà họ Diệp hiểu rõ thực lực của Dương Thanh.
Kỳ thực lúc Diệp Mạn và Diệp Tiêu Điệp tới Giang Hải, anh ta cũng âm thầm đi theo.
Trong hội võ Giang Bình, anh ta tận mắt chứng kiến Dương Thanh tựa như thần linh hạ phàm, dễ dàng chém giết cao thủ xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật là Ngưu Căn Huy trên võ đài.
Thế lực của Hiệp hội Võ thuật mạnh hơn cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Đây là thế lực lấy võ làm chủ, tức là thực lực càng mạnh thì địa vị càng cao.
Dương Thanh có thể lấy mạng Ngưu Căn Huy dễ như trở bàn tay, chứng tỏ ít nhất anh cũng phải xếp thứ 8 trong Hiệp hội Võ thuật.
Người như vậy, đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng phải tiếp đón long trọng.
Vậy nên anh ta mới tin tưởng Dương Thanh có thể giết Diệp Thương.
Nào ngờ Diệp Thương không chết, chỉ bị hủy bỏ tư cách người thừa kế.
Nhưng đây cũng là một tin tức tốt.
Mâu thuẫn giữa Dương Thanh và nhà họ Diệp càng lớn, thế lực của Diệp Mạn mới hoàn toàn suy yếu, không uy hiếp được anh ta nữa.
Diệp Thương đã mất tư cách người thừa kế, chỉ cần Diệp Mạn ngã ngựa, không còn ai tranh nổi vị trí người thừa kế với anh ta nữa.
“Tao muốn mày phải chết!”
Đúng lúc này, tiếng rống giận vang vọng toàn bộ sảnh tiệc.
Cao thủ áo đen vừa bị Mã Siêu đá bay đã đứng lên, khóe miệng còn vương máu, mặt mày dữ tợn.
“Ông chủ Diệp, người của ông muốn giết tôi.
Nếu tôi lỡ tay lấy mạng ông ta cũng đừng trách”.
Mã Siêu bỗng nhìn sang Diệp Kế Tông, mỉm cười chế nhạo.
Sắc mặt lão ta ngày càng khó coi.
Lão ta sai cao thủ áo đen đánh Mã Siêu, kết quả đối phương chẳng làm sao, cao thủ của lão ta lại bị đánh tơi bời.
Nếu bây giờ lão ta kêu hai người ngừng chiến, chẳng phải là chịu thua Dương Thanh rồi sao?
Vậy nên trong tình huống này, lão ta tuyệt đối sẽ không chủ động yêu cầu ngừng chiến.
Mã Siêu vừa dứt lời, cao thủ áo đen lại vọt tới.
Lần này, khí thế trên người ông ta lại mạnh hơn mấy lần.
Nhưng sức mạnh của Mã Siêu cũng tăng lên.
“Chết đi!”
Lúc còn cách Mã Siêu vài mét, cao thủ áo đen bỗng dùng sức đạp xuống, cả người lao lên cao đá vào đầu Mã Siêu.
“Uỳnh!”
Giây phút chân của ông ta sắp chạm vào đầu Mã Siêu, anh ta hơi di chuyển.
Một động tác nhỏ như vậy đã khiến cao thủ áo đen thất bại.
“Kẻ nên chết là ông!”
Chợt cao thủ áo đen nghe thấy một giọng nói tràn đầy châm chọc.
Con ngươi ông ta co rút lại, luồng sát khí mãnh liệt bao trùm toàn thân ông ta.
Đến tận lúc này ông ta mới ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Mã Siêu.
Nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết khiến sau lưng ông ta rét lạnh.
“Bịch!”
Mã Siêu tung nắm đấm.
Động tác đơn giản, không hoa mỹ, đập thẳng vào lồng ngực đối phương.
“Rầm!”
Cơ thể của cao thủ áo đen vốn đang bay về phía trước đột nhiên khựng lại, rơi thẳng xuống đất.
Lồng ngực của ông ta bị lõm sâu xuống, cơ thể nện mạnh xuống đất khiến nội tạng bị đảo lộn.
Ông ta muốn đứng dậy lại phát hiện sức lực toàn thân mất sạch, máu tươi tràn ra cổ họng và lỗ mũi.
“Phụt!”
Rốt cuộc ông ta không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu lớn rồi trợn mắt tắt thở.
Mã Siêu lau vết máu ở khóe miệng, bình thản đi tới sau lưng Dương Thanh.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trợn trừng mắt nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi ấy.
.