Nói chuyện đương nhiên là An Tâm, cô lúc này đầu óc rối loạn, giọng nói cũng run lên.
Quách Tuyết Hoa hơi hơi kinh ngạc, nghe giọng nói liền biết là cô gái trẻ, còn tìm Dương Thần? Bà lập tức bình tĩnh, thành thật nói:
– Đúng rồi, đây là nhà Dương Thần, tôi là mẹ của nó, tiểu thư có chuyện gì không?
An Tâm thở ra hít vào dồn dập một hồi, quả nhiên là mẹ Dương Thần, cố trấn tĩnh nói:
– Chào bác, cháu…cháu muốn nói cho bác một chuyện, Dương Thần anh ấy…anh ấy bị bắt vào Cục cảnh sát khu Tây rồi…
– Cái gì?
Quách Tuyết Hoa nghi ngờ mình nghe nhầm , do dự nói:
– Tiểu thư, cô có phải nhầm lẫn gì không, con trai tôi tên Dương Thần, nhưng nó hiện giờ đang công tác ở Paris, làm sao có thể bị cảnh sát Trung Hải bắt chứ?
– Là sự thật, bác ạ, Dương Thần anh ấy sáng sớm nay đã về nước rồi, đến công ty xảy ra chút chuyện…sau đó…sau đó cảnh sát vừa dẫn anh ấy đi rồi…
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của An Tâm càng ngày càng bé, cô hận không thể đi tìm luôn một cái lỗ mà chui vào, nếu Quách Tuyết Hoa hỏi, Dương Thần vì sao bị bắt, mình chẳng lẽ nói trắng ra “Con trai bác vì cháu mà bị bắt” Để Quách Tuyết Hoa biết, nhất định cho rằng mình không phải là người phụ nữ tốt đẹp gì, không chỉ dụ dỗ Dương Thần, còn gây tai họa cho anh ấy.
An Tâm một hồi u ám, bắt buộc vì cứu Dương Thần ra mà tiếp tục liên lạc với Quách Tuyết Hoa.
Lúc này, Quách Tuyết Hoa đã tỉnh táo lại, bà cũng không phải bà chủ gia đình tầm thường, kinh nghiệm nhiều năm bôn ba ở bên ngoài, lại có bối cảnh xuất thân danh môn, rất nhanh liền nắm bắt được mấu chốt vấn đề——Không phải nghiên cứu vì sao Dương Thần đột nhiên về nước, lại đột nhiên bị bắt, bà bây giờ phải làm, là trước tiên phải làm cho thế cục ổn định, không thể để con trai chịu bất cứ khổ cực gì trong Cục cảnh sát.
Đương nhiên , Quách Tuyết Hoa cũng biết Dương Thần thân thủ tuyệt đối là không giống người bình thường, có thể đến quân đội bí mật của quốc gia đều khó có thể chống lại, nhưng nếu như Dương Thần thật sự ra tay, phiền phức cũng sẽ giống như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn.
– Tôi biết rồi.
Quách Tuyết Hoa nghiêm mặt nói:
– Việc này tôi sẽ giải quyết, tuy nhiên, tôi hy vọng có thể biết quá trình tỉ mỉ của chuyện này, xin hỏi tiểu thư tên gì.
– Cháu….Cháu là An Tâm.
Quách Tuyết Hoa lẩm nhẩm hai tiếng, cái tên này thật dễ nghe, giọng nói cũng hay, hẳn là một cô gái xinh đẹp, đứa con trai này của mình nói thật cũng không phải rất đẹp trai, người mẹ này cũng chỉ có thể khách quan mà nói như vậy, nhưng người đẹp bên cạnh nó quả thực không ít.
– An Tâm tiểu thư, một lát nữa tôi sẽ đi Cục cảnh sát khu Tây, xin hỏi cô có tiện đi không? Tôi muốn gặp cô, trực tiếp hiểu rõ sự việc.
Ý nghĩ của Quách Tuyết Hoa rất rõ ràng, con trai xảy ra chuyện rồi, người phụ nữ này gọi điện thoại tới, tất nhiên không phải mối quan hệ tầm thường, mình đương nhiên xuất phát từ nguyên nhân gì đều phải gặp mặt cô ta, về phần nói muốn làm rõ mọi việc, đều là lấy cớ thôi, nguyên nhân của sự việc, bà đi Cục cảnh sát gặp Dương Thần tự nhiên sẽ rõ.
An Tâm lập tức rất lo lắng, vừa vui vừa sợ, vui là có thể có cơ hội gặp được mẹ Dương Thần, sợ là chẳng may bà không thích mình thì làm thế nào? Hơn nữa, là kẻ thứ ba, chỉ sợ nửa già là không thích mình, có lẽ còn quở trách mình là hồ ly tinh gây họa.
Đây là An Tâm nghĩ nhiều thôi, với thái độ đúng mực của Quách Tuyết Hoa, cho dù rõ ràng nghĩ như vậy, cũng không thể nói nặng lời với một cô gái trẻ.
– Vâng ạ, thưa bác, cháu nhất định qua…
An Tâm cho dù sợ hãi cũng không dám từ chối, nói thật, cô cũng hy vọng có thể nhìn Dương Thần đi ra khỏi Cục cảnh sát đó, bằng không, An Tâm căn bản không thể yên tâm.
Gác điện thoại, Quách Tuyết Hoa nói với Vú Vương trong bếp:
– Ngọc Lan, tôi ra ngoài làm chút việc, bữa trưa làm đơn giản thôi, không cần đợi tôi, bữa tối con bé Trinh Tú về hãy làm ngon.
Ngọc Lan đương nhiên là tên thật của Vú Vương, Vú Vương cũng biết bình thường Quách Tuyết Hoa phải xử lý một số công việc, không nghi ngờ nhiều, ừ một tiếng.
Quách Tuyết Hoa đương nhiên không thể để Vương Ngọc Lan và Trinh Tú biết chuyện Dương Thần bị bắt, mình chỉ cần đưa Dương Thần ra, cũng sẽ không có chuyện gì rồi.
Sau khi ra khỏi cửa, Quách Tuyết Hoa mới rút điện thoại di động của mình, mặc dù bà cảm thấy lấy thân phận con dâu của Dương gia, đi Cục cảnh sát đưa Dương Thần về hẳn là vấn đề không lớn, nhưng vì để chắc chắn, vẫn là cần điều tra rõ ràng cụ thể nguyên nhân bị bắt.
Người mình quen biết ở Trung Hải, lại có sức mạnh nhất, đương nhiên là ông chồng Dương Phá Quân, nhưng Quách Tuyết Hoa sẽ không chủ động gọi cho người đàn ông đó, từ lần trước ở ngoài cửa, Nghiêm Bất Học nhục mạ Dương Thần, mà sau đó Dương Phá Quân không quản không hỏi, Quách Tuyết Hoa tận đáy lòng đã hận đến chết người đàn ông kia rồi, làm sao dễ dàng xin sự giúp đỡ của Dương Phá Quân.
Vì thế, Quách Tuyết Hoa gọi điện cho cô em vợ Dương Tiệp Dư, dù sao vợ chồng Viên Hòa Vĩ và Dương Tiệp Dư, nắm giữ Viên gia lớn nhất Trung Hải, có thể gọi là đầu rắn lớn nhất Trung Hải, thế lực ở đâu cũng phải nể mặt vài phần.
Đương nhiên, Quách Tuyết Hoa làm như vậy, còn có một mục đích chuẩn bị đằng sau —— Cô em vợ Dương Tiệp Dư có thể là tính tình bao che khuyết điểm, cô có tình người hơn Dương Phá Quân rất nhiều, nếu biết Dương Thần đứa cháu trai này bị bắt, cho dù vợ chồng họ không thể nhất thời cứu Dương Thần ra, người phụ nữ Dương Tiệp Dư này, nhất định sẽ liều lĩnh liên lạc với cha đẻ ở Yến Kinh, Dương Công Minh.
Quách Tuyết Hoa tự mình biết, là con dâu, những việc mình làm cho người bố chồng này quả thực không đủ nhiều, cho nên bà cũng không dám vì con trai lập tức da mặt dầy đi tìm Dương Công Minh, cho nên mới nghĩ đến, quay về để Dương Tiệp Dư đi thông báo cho ông cụ.
Dương Công Minh thừa nhận đứa cháu này, hơn nữa cũng có tâm lý áy náy như vậy, chỉ cần Dương Công Minh ra tay, Quách Tuyết Hoa không tin ai dám động đến Dương Thần, tuy rằng không biết thực lực nhà mình thế nào, nhưng chỉ cần dựa vào Dương gia người ít ỏi thế này, lại vẫn như trước là một trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh, liền có thể biết Dương Công Minh tuyệt đối không đơn giản như vậy.