Tiếp đó ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Đã trải qua nhiều tháng sắp xếp và thời gian chuẩn bị, chỉ cần một tiếng hạ lệnh, chúng ta có thể lập tức lên đường. Toàn bộ kế hoạch hành quân do Trấn Ác sơ bộ vạch ra, lại do Mộ Dung đương gia và Thác Bạt đương gia cân nhắc lại. Phương diện này không bằng hãy để Trấn Ác nói.”
Ánh mắt mọi người toàn bộ di chuyển đến người Vương Trấn Ác.
Vương Trấn Ác hai mắt lóe sáng, nói: “Mấy hôm nay thời tiết đã chuyển sang ấm áp, tuyết đã bắt đầu tan, bất quá thời tiết vẫn còn lạnh giá, đường sá vẫn khó đi, bất quá việc này đối với chúng ta tịnh không hình thành chướng ngại, bởi vì chúng ta có thể đi lên phương Bắc theo đường thủy.”
Phí Nhị Phiết tiếp lời nói: “Bởi vì trong tay dư dả ngân lượng, chúng ta có thể mua một số lượng lớn thuyền bè ở Nam phương, tiếp đó tiến hành cải tiến ở căn cứ chế tạo thuyền tại Phượng Hoàng hồ, hiện tại chúng ta chỉ có hơn hai trăm thuyền, nếu như toàn bộ vận chuyển người thì một lần cũng chỉ có thể vận chuyển được năm ngàn huynh đệ, nhưng không bao gồm chiến mã và vật tư.”
Diêu Mãnh nói: “Vậy bao nhiêu thì đủ?”
Trác Cuồng Sinh quát: “Đã nghe thì phải nghe cho hết, tiểu Mãnh ngươi chớ nói leo ngắt lời.”
Diêu Mãnh kinh ngạc nói: “Ngươi và ta đến cùng một chỗ, vì sao ngươi dường như không có cái gì là không biết, ta sao lại biến thành một thằng ngốc vậy?”
Cơ Biệt cười nói: “Trơ trẽn hỏi chính là ưu điểm của họ Trác chúng ta, bằng không làm sao rất được Tiểu Bạch Nhạn yêu mến? Phương diện này tiểu Mãnh ngươi nên học tập lão Trác.”
Mộ Dung Chiến cười nói: “Không cần tranh cãi! Trấn Ác đã sớm nhắm vào điểm này để nghĩ ra đối sách.”Cứu mĩ hành động” lần này của chúng ta có hai vấn đề khó khăn lớn nhất, đó là thời tiết và chiến trường xa xôi. Khó khăn thứ nhất chỉ ông trời mới có biện pháp, con người không có cách gì giải quyết, đành phải đợi đến mùa xuân thời tiết ấm áp. Bất quá nếu chúng ta chờ đến khi tuyết tích trên đường sá hoàn toàn tan mới khởi hành thì khẳng định sẽ bỏ lỡ thời cơ.”
Thác Bạt Nghi tiếp tục nói: “Cho nên Trấn Ác nghĩ ra một biện pháp, đó là lợi dụng chiến trường gần kề là Thôi Gia Bảo làm căn cứ, làm cứ điểm dừng chân của chúng ta ở Bắc phương. Từ Thôi Gia Bảo nếu phi ngựa nhanh có thể năm ngày là đến Bình Thành.”
Diêu Mãnh không nhịn được nói: “Chúng ta sao không chạy thuyền đến thẳng Bình Thành, cùng Thác Bạt quân hội hợp. Yến Phi ngươi có cho rằng ta nói đúng không?”
Yến Phi đang nghĩ đến Hương Tố Quân, Thác Bạt Nghi lần này không phải có thể gặp gỡ được nàng sao? Nghe hỏi vậy nhíu mày nói: “Tiểu Mãnh ngươi không có tính kiên nhẫn sao? Ngươi không nghe lão Trác nói Trấn Ác bọn họ đã từng suy nghĩ cặn kẽ sao? Ngươi có phải muốn thay thế vị trí Cao tiểu tử, muốn người chửi mắng mới mở mắt ra không?”
Mọi người phá lên cười lớn.
Diêu Mãnh xấu hổ nói: “Không nói nữa thì không nói nữa.”
Ánh mắt mọi người lại quay sang nơi Vương Trấn Ác.
Vương Trấn Ác giải vây cho Diêu Mãnh nói: “Ý kiến Diêu huynh vừa đề xuất là một trong các phương án ban đầu của chúng ta, đến cuối cùng mới bỏ. Không chỉ vì chúng ta không có cách gì một lần đưa tất cả huynh đệ, vật tư và chiến mã đến Bình Thành, quan trọng hơn là như vậy bộ đội Hoang nhân chúng ta không phát huy được tác dụng của việc giam chân, tập kích và giáp công. Chỉ có tiếp cận tại nơi chiến trường, ổn định trận địa, tiến công và rút để phòng thủ mới có thể thuận theo hết ý nguyện của chúng ta.”
Cơ Biệt nói: “Hai tháng trước, chúng ta lần lượt chuyển quân lính và chiến mã đến Thôi Gia Bảo, hiện nay Thôi Gia Bảo đã tụ tập năm ngàn huynh đệ do Hồ Lôi lão đại chủ trì.”
Đồ Phụng Tam nói: “Thảo nào không thấy Hồ Lôi Phương, kế này thật tuyệt diệu”
Rồi lại hỏi: “Mộ Dung Thùy có biết chúng ta có căn cứ bí mật Thôi Gia Bảo này hay không?”
Vương Trấn Ác nói: “Nhất định không giấu được hắn bằng không hắn đã không xứng làm Bắc phương đệ nhất binh pháp đại gia.”
Diêu Mãnh đờ đẫn nói: “Nếu như hắn thừa lúc chúng ta chưa tập trung người đông đủ, phát động đại quân điên cuồng tấn công Thôi Gia Bảo, chúng ta …”
Thấy mọi người đều trợn mắt nhìn mình, Diêu Mãnh còn chưa nói xong đã lập tức khép miệng lại.
Phí Nhị Phiết than: “Nếu như Mộ Dung Thùy có thể dưới tình huống thời tiết xấu và đường sá khó đi như thế này, phát động tiến công Thôi Gia Bảo thì không bằng chúng ta trực tiếp công kích Bình Thành, một phát giải quyết hết mọi chuyện.”
Diêu Mãnh giơ tay đầu hàng nói: “Không cần mắng ta! Ta nhận sai! Thừa nhận mình nói ra những lời ngu xuẩn.”
Đồ Phụng Tam hờ hững nói: “Lời ngươi nói tuyệt không phải là lời nói ngu xuẩn, chỉ là phán đoán sai thời cơ. Mộ Dung Thùy sẽ tuyệt không để cho chúng ta tập hợp với Thác Bạt quân hoặc liên thủ giáp công hắn. Mộ Dung Thùy cũng sẽ tuyệt không trực tiếp tấn công Thôi Gia Bảo mà sẽ phục kích chúng ta trên đường từ Thôi Gia Bảo đến Bình Thành, cái này gọi là chọn dễ không chọn khó.”
Lời của Đồ Phụng Tam đã lấy lại cho Diêu Mãnh không ít thể diện, làm gã đắc ý trở lại.
Mộ Dung Chiến thần sắc trầm trọng nói: “Vì bị ảnh hưởng của thời tiết, chúng ta nhất định phải lấy Thôi Gia Bảo làm căn cứ tiền tuyến, nhưng điều này lại khiến chúng ta khó trở thành kì binh. Mặt khác, chúng ta lại hoàn toàn không biết tình huống bố trí của Mộ Dung Thùy, lấy những mặt này mà luận thì chúng ta đang ở vào tình thế xấu.”
Hồng Tử Xuân mắng: “Cao tiểu tử trái lại vì phong lưu khoái hoạt của bản thân, không chịu quay về, nếu có hắn – tên tiểu tử vốn không sợ gió sương mưa tuyết ở đây thì mới có thể nắm rõ tình hình quân địch.”
Yến Phi cười nói: “Chớ trách hắn, hắn nên ở lại Lưỡng Hồ. Bất quá không có một Cao Ngạn thì lại có một Hướng Vũ Điền, ta đã ủy nhiệm hắn làm người kế thừa Cao tiểu tử, đồng thời bảo đảm hắn không thua kém bao nhiêu so với Cao tiểu tử.”
Mọi người đều ngạc nhiên, mơ hồ.
Thác Bạt Nghi nói: “Ta có thể chứng thực việc này, khi tiểu Phi ở Quảng Lăng, đã cử người đến truyền lời nhắn, bảo ta thông báo cho tệ tộc chủ, triệu Hướng Vũ Điền đến dốc sức cho chúng ta.”
Trác Cuồng Sinh hai mắt bắn ra ánh sáng chăm chú nhìn Yến Phi, trầm giọng nói: “Người kiêu ngạo như Hướng Vũ Điền, lại ở vào lập trường đối địch với Yến Phi ngươi, làm sao chịu để ngươi sử dụng đây? Tiểu Phi phải giải thích cho rõ ràng.”
Hồng Tử Xuân cũng nói: “Việc này là không có khả năng.”
Yến Phi cười khổ nói: “Làm sao mới được, hiện giờ không phải lúc giải thích đâu! Lão tử ta còn phải tranh thủ lên đường ban đêm.”
Bàng Nghĩa kinh ngạc nói: “Tranh thủ lên đường ban đêm? Ngươi muốn đi đâu?”
Yến Phi nói: “Đương nhiên là đi thám thính địch tình, chớ quên ta cũng giống như Cao tiểu tử, không ngại gió tuyết. Cao tiểu tử ở Lưỡng Hồ cùng Tiểu Bạch Nhạn chàng chàng thiếp thiếp, ta là huynh đệ của hẳn, đành phải công tác thay cho hắn.”
Mộ Dung Chiến nói: “Có Yến Phi của chúng ta tự mình ra tay, mọi người đều yên tâm rồi. Hiện tại nên quyết định thời gian khởi trình, nếu như lập tức khởi hành, ta cũng sẽ không phản đối.”
Vương Trấn Ác nói: “Tối nay hoặc sớm mai cũng không có nhiều khác biệt. Lần này chúng ta xuất chinh, quân quý hồ tinh bất quý hồ đa*, chỉ có một vạn người nhưng đều là chiến sĩ đã qua thử thách, mấy tháng gần đây thao luyện ngày đêm, đang ở vào trạng thái tác chiến tốt nhất.”
Đồ Phụng Tam nói: “Ai sẽ ở lại giữ Biên Hoang tập?”
Phí Nhị Phiết vuốt râu cười nói: “Chính là Phí mỗ, bất quá ta chỉ giả làm ra như vậy, thật sự do Phương tổng tuần của chúng ta phụ trách, y đối với những loại chuyện làm ăn như Biên Hoang du không biết đã gắng sức bao nhiêu, khiến du khách cảm thấy như ở nhà, đương nhiên càng không phải lo lắng vấn đề an toàn.”
Phương Hồng Sinh được Phí Nhị Phiết tán dương trước mọi người, mặt đỏ bừng như gấc, không dừng được cúi người đáp lễ.
Trác Cuồng Sinh cười nói: “Xem như mọi việc được chuẩn bị xong xuôi. Lão Bàng! Đệ Nhất Lâu của ngươi đã xây xong chưa?”
Bàng Nghĩa ngạc nhiên nói: “Lão Trác mất trí rồi sao? Vừa rồi còn cùng ta nói Đệ Nhất Lâu mới so với trước đây còn hoàng tráng hơn mà.”
Trác Cuồng Sinh “phì phì” liên tục nói: “Ngươi giống như là chưa từng đến Cổ Chung Trường xem trò múa võ, làm xiếc, cái này gọi là một xướng một họa. Ta hỏi Đệ Nhất Lâu xây xong chưa? Ngươi chỉ nên đáp: Đã xây xong, như vậy ta sẽ có thể nói ngày mai đại quân chúng ta Bắc chinh, tiến hành nghi thức thệ sư trước Đệ Nhất Lâu, lấy giấy hồng niêm phong cửa chính của Đệ Nhất Lâu lại, chờ Thiên Thiên tiểu thư trở về chính tay tách niêm phong khai trương Đệ Nhất Lâu, minh bạch chưa?”
Mọi người rầm rầm hưởng ứng.
Trác Cuồng Sinh hét lớn: “Quyết định như vậy. Sau nghi thức sáng mai, đội quân tinh nhuệ Biên Hoang chúng ta lập tức khởi trình. Hoang nhân chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ thua, trận này cũng không ngoại lệ.”
Mộ Dung Chiến nói: “Hiện tại phải chăng toàn bộ chúng ta nên đến đỉnh Chung Lâu, công bố tin tốt này cho các huynh đệ tỉ muội của chúng ta?”
Mọi người một lần nữa lại lớn tiếng hưởng ứng.
Các Hoang nhân ở bên ngoài đang im lặng chờ đợi, nghe thấy từ trong nghị đường truyền ra từng trận kêu la, cũng không chịu thua kém cùng nhau la hét hoan hô, thanh âm vang lên chấn động khắp Cổ Chung Trường.
Chú thích:
*Quân cần tinh, không cần nhiều