“Nương tử, đừng nhắc đến muối nữa!”
“Nương tử. đừng nhắc đến muối nữa!”
Cao Phú Quý kích động bồng vợ lên xoay vòng, hắn khoái trá cười ha hả nói: “Chúng ta sắp đổi đời rồi.”
Cao nương tử vội đưa tay đấm vào vai hắn mắng: “Cái ông này, mau thả ta xuống ngay!”
Đứa con trai mười tuổi của hắn cùng con gái tám tuổi cùng chạy ra sân nhìn cha vui cười hôi: “Cha oi, có việc gì mà vui vậy?”
“Di dân!”
“Di dân?” Nương tử hắn thừ người ra. “Phu quân đang nói xằng bậy gì thế?”
“Không phải nói bậy, thật sự là di dân. di dân đến Lũng Hữu hay Quan Nội Đạo rồi thì chúng ta sẽ có ruộng đất của mình. Cả nhà chúng ta cùng đến đó quan phủ còn cho thêm một con trâu nữa ”
Cao Phú Quý nhắm tịt mắt lại. hắn hạnh phúc không tả nổi. đấy là ước mơ bao nhiêu năm nay của hắn. giờ cuối cùng đã được thành hiện thực rồi.
“Đại ca. có việc tốt gì ư?” Nhị đệ Phú Hoành và tam đệ Phú Hầu cùng đi vào.
“Đại ca các chú không biết mắc bệnh gì mà lại muốn di dân. Hừ! Các chú đến mà
nghe đi!” Cao nương tử bất mãn nói.
“Đừng có nghe bọn nữ nhân nói xằng! Các ngươi ngồi xuống, nghe ta từ từ nói.”
Ba huynh đệ họ cùng ngồi xuống trong sân. một người con trai một đứa con sái mỗi người dựa vào một bên của cha. còn Cao nương tử đứng bên cạnh quét sân. nhưng tai vẫn vểnh lên để hóng hớt.
Cao Phú Quý bèn kể lại tường tận bản cáo thị của huyện thành cho hai huynh đệ mình nghe. cuối cùng hắn nói: “Tin tức này Kiều Ngũ Lang cũng đã chứng thực, ta ngẫu nhiên gặp hắn. hắn nói các châu huyện khác đều có dán cáo thị như thế, ta đoán đó chắc là thật, một nhà cho ba mươi mẫu ruộng! Theo giá ngoài thị trường là đến mấy mươi quan tiền, cả đời chúng ta đều mua không nôi. Nếu cả nhà ta cùng đi còn có thể được cho theo con trâu, ta quyết định di dân Quan Nội, cơ hội này ta tuyệt không thể bỏ qua. ”
“Đại lang, hãy thương lượng lại đã! Ngươi đừng có nóng vội quá!” Cao nương tử không kiềm nổi nhắc nhở chồng.
“Đi! Đi!” Cao Phú Quý bực bội khoát tay nói: “Chỗ đàn ông nói chuyện, phụ nữ chen miệng làm gì?”
Cao nương tử giận dữ lườm hắn. ả tức tối nắm chặt cán chổi trong tay, ý như nói: ngươi dám cả san mắn2 lão nương à?
“Đại lang, vào nhà đi. ta có việc muốn nói.”
Cao nương tử nghiêm giọng nói. nếu không phải vì hai em chồng ở đây, chắc ả đã sớm đánh phủ đầu Cao Phú Quý.
Cao Phú Quý tuy có phần sợ vợ, nhưng trước mặt huynh đệ, hắn không thể để mất mặt được, hắn vờ như không nghe thấy gì. lại hỏi huynh đệ: “Các ngươi thấy thế nào?”
Nhị đệ Phú Hoành vốn cẩn trọng hơn. hắn cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Đại ca. việc này nghe thì tốt. nhưng sao đệ thấy quan phủ làm sao có thể tặng đất cho chúng ta. hơn nữa trong đây có nhiều việc còn chưa nói rõ, như đến chỗ nào của Quan Nội Đạo? Là Kinh Châu, Ninh Châu phía nam ư? Hay là Diên Châu, Tuy Châu phía bắc. Tuy đều ở tại Quan Nội Đạo, nhưng hai nơi này hoàn toàn khác nhau, và còn Lũng Hữu nữa. đừng nói là cao nguyên Thổ Phồn đấy nhé!”
“Hừ! Nhị ca từ bé đã nhát gan. nếu bên đấy không tốt thì chúng ta quay lại có sao đâu. đúng không? Chỉ cần bán trâu cày, bán đất ruộng, cầm trong tay vài chục quan tiền thì về đây vẫn có thể mua được mười mấy mẫu ruộng!”
Người lên tiếng là tam đệ Phú Hầu. tính hắn tương đối gian xảo, cứ toàn thích đi đường tắt.
Lão nhị Phú Hoành cười mỉa nói: “Dễ dàng như thế ư? Nghĩ ngươi ta ngốc lắm sao? Vừa rồi đại ca rõ ràng đã nói rất rõ ràng, ba năm sau mới có đất thuộc về mình, còn có bán được không lại là một việc khác. Ngươi nghĩ thế gian này thật sự có việc tốt thế ư?”
“Có phải việc tốt hay không thì ta khuyên ba anh em ngươi đều nên đi đi!”
Ngoài cửa bỗng vọng đến một giọng nói già nua, ba huynh đệ Cao gia vội đứng dậy. Người đến này là trưởng bối của họ. là một vị lăo nhân gần bảy chục, tên Cao Tấn. Hồi xưa Cao Tấn từng làm huyện thừa tại Nghiệp huyện, là bô lão có tư cách già nhất tại thôn Cao Kiều, cũng là một người có kiến thức nhất.
Cao Phú Quý và nhị đệ vội đi lên dìu ông lão, Cao Phú Quý vội hỏi: ‘‘Nhị thúc, sao chú lại đến đây?”
“Ta vừa rồi nghe ngươi la toáng ngoài đầu thôn, đương lúc Kiều Ngũ Lang cũng quay lại. ta hỏi tình hình hắn xong bèn quay đây thông báo cho các ngươi một tiếng. các ngươi nói vợ mau thu dọn đồ đạc. nam nhân thì mau đi ra ngoài huyện nha đăng ký, đây là đại sự liên quan mạng sống!”
Ba huynh đệ Cao gia bỗng chốc khựng người lại. Cao Phú Quý lắp bắp nói: “Nhị thúc, ý thúc là thế nào ạ?”
Cao Tấn ngồi xuống thở dài nói: “Ta dẫu sao cũng đã từng làm vài năm huyện thừa, có một số việc đều nhìn thấu hơn các ngươi, ta đoán đây chẳng phải di dân gì. mà là triều đình muốn di dời các ngươi đi mà thôi.”
Ba huynh đệ nhìn nhau, bỗng cùng thốt lên: “Chuyển dời bọn cháu để làm gì?”
“Ba anh em ngốc ngếch này, An Lộc Sơn muốn tạo phản, không lẽ các ngươi không biết sao?”
Ý đồ tạo phản của An Lộc Sơn thì người người trong thiên hạ đều biết, ba huynh đệ Cao gia cũng thế, nhưng họ tuyệt không thể nào liên tường được tạo phản thì liên quan gì di dân? Nhưng lão nhị Phú Hoành vẫn phán ứng nhanh nhạy, lập tức hỏi: “Ý của nhị thúc là triều đình muốn bảo vệ chúng ta?”
Cao Tấn gật gật đầu. “Chắc là như thế! Nếu thật sự có chiến tranh thì cả vùng Hà Bắc đạo đều sẽ bị liên lụy, đáng thương nhất vẫn là những người dân đen thế cô như chúng ta. Không biết bao nhiêu nhà phải người phải nhà tan cửa nát. ôi!”
“Nhưng… nhưng mà… chúng ta đều là điền nông của An Lộc Sơn!” Cao Phú Quý có phần không mấy tin.
Cao Tấn lườm hắn một phát, lắc đầu nói: “Phú Quý, ta thấy ngươi ngày thường cũng khôn ngoan lắm mà. sao lúc này lại ngốc thế?”
Cao nương tử cũng đi ra. ả dắt theo con gái hồi hộp hôi: “Nhị thúc, chú nói lại xem. rốt cuộc là việc gì thế?”
“Haiz! Binh sĩ của An Lộc Sơn là ai cơ chứ, đều là người Hồ, tính tình mọi rợ hung tàn. cướp bóc thành thói, bọn chúng mặc cho các ngươi là điền hộ của ai, giết người cướp của. hủy thôn diệt huyện cũng như giết bỏ đàn kiến, nơi nào chúng đi qua đều bị quét sạch sành sanh, việc này ta cũng có biết, ba anh em các ngươi mau đi đi! Hãy trốn đến Quan Trung hay Lũng Hữu đều được, nơi ấy sẽ an toàn hơn. dù cho đất đai nghèo nàn cằn cõi hay là đất cao nguyên đi chăng nữa cũng tốt hơn là ở lại chờ chết!”
Cao nương tử nghe mà trắng bệch cả sắc mặt. run giọng hối thúc chồng mình nói: “Đại lang, ngươi mau vào trong huyện đăng ký đi. ta sẽ ở lại dọn dẹp, chú hai. chú ba. các chú cũng cùng đi đi.”
Cao Phú Quý thở thẫn một hồi, hắn bỗng nhảy dựng lên la toáng lên: “Đi! Ta sẽ đi liền!”
“Đại ca. huynh chờ đệ với, đệ cũng phải về nói một tiếng với nương tử.” Lão tam nói xong chạy vội đi.
Nhưng lão nhị lại lo lắng cho Cao Tấn. hỏi: ‘‘Nhị thúc, chú không đi cùng bọn cháu
ư?”
Cao Tấn lắc lắc đầu. thở dài nói: “Ta không đi nữa. ta đã bảy mươi tuổi rồi. có chết thì cũng phải chết trên quê hương của mình, ta chỉ hi vọng các vãn bối sẽ rời khỏi nơi đây, ta giờ sẽ tiếp tục đi khuyên các nhà khác, các ngươi mau đi đi!”
Nói xong, ông lão lại chống gậy chậm rãi đi về. Chẳng bao lâu sau ba huynh đệ Cao gia bèn cùng ngồi trên xe ngựa nhà lão nhị phóng như bay về hướng huyện thành. Chỉ một thoáng cả thôn Cao Kiều đều chấn động, gần như nhà nhà hộ hộ đều chạy nhanh về phí huyện thành, có người còn thông báo thêm cho bà con thân thích biết, tin này chẳng mấy chốc bay khắp thôn Cao Kiều, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc cả thôn đều biết. Mặc cho nó là tin đồn hay tin thật, tóm lại đều đã gây ra cuộc khủng hoảng lớn xung quanh vùng huyện An Dương.
Trước huyện nha An Dương đã có mấy ngàn người chờ sẵn. trước nha huyện đông nghẹt đến con kiến cũng không lọt được vào. Đây là nhóm người đầu tiên kéo đến. và sẽ còn có vô vàn người tiếp tục ập về, không chỉ có nông dân. còn rất nhiền bình dân khác trong huyện đều tham dự vào, không ngừng yêu cầu được dời đi Quan Nội Đạo.
Gần trăm tên nha dịch hét toáng lên đến khàn cả giọng để duy trì trật tự. Các sự tình khác trong huyện nha đều bị trì trệ. Trong đại đường, huyện lệnh, huyện thừa, huyện úy, chủ bộ. và cả các tào sử viên đều cùng tiến hành đăng ký. Dù cho là thế nhưng mọi người vẫn có phần không kịp tay chân, vì người đến quả thật quá đông.
Huyện lệnh An Dương tên là Vương Tự Thành, là người Hoa Châu, là một tên thư sinh yếu ớt trạc ba mươi. Hắn vào tiến sĩ năm Thiên Bào thứ chín, xuất nhậm huyện lệnh An Dương đã hai năm nay, do sức khòe không tốt nên chốc lại phải xin nghỉ phép bệnh, nên hắn được biệt danh là huyện lệnh bệnh.
Làm một huyện lệnh quan phụ mẫu. theo lý phần lớn nhân dân của hắn bỏ đi hết. hắn sẽ thấy không vui, nhưng trong lòng Vương Tự Thành cũng hiểu rõ, đây là an bài chung của triều đình, hắn phải dốc hết sức để dân chúng dời khỏi Hà Bắc. giảm nguy hại tạo phản của An Lộc Sơn xuống mức thấp nhất. Thậm chí cả bản thân hắn. cuối cùng cũng sẽ dời khỏi Hà Bắc. chí ít người nhà hắn phải rời khỏi đây. Nghĩ thông điểm này hắn cũng không còn lo ngại gì. cho nên bao nhiêu người muốn đi hắn đều đăng ký cho. Kỳ thực trong lòng hắn cũng hiểu rõ, các gọi là ba mươi vạn hộ chăng qua là hình thức, có đi một trăm vạn hộ cũng chẳng thành vấn đề.
Vương Tự Thành sau khi đăng ký một hộ xong, cảm thấy có phần hơi mệt. hắn không kiềm nổi lại muốn xin nghỉ phép bệnh, nhưng thấy dòng người đông đúc. các nha dịch ráng hết sức muốn ngăn nông dân tràn vào đại sảnh, hắn đành thở dài nói: “Người tiếp theo đi!”
Người tiếp theo chính là ba huynh đệ Cao gia. Tưởng mình đã là người đi đầu tiên, ai ngờ vẫn có kẻ hơn mình. Ba huynh đệ họ vội vội vàng vàng chạy đến huyện nha. nhưng lúc ấy đã có hơn ngàn người đợi sẵn. vẫn nhờ lão tam lắm cách, hắn đã bỏ trăm văn tiền ra mua chuộc một nha dịch, nhờ thế mà được dẫn lên phía đầu.
Ba huynh đệ họ cùng đi lên khom người nói: “Huyện lão gia. bọn tiểu nhân muốn đăng ký.”
Vương Tự Thành chau mày hỏi: “Các ngươi đều cùng nằm trong một hộ gia đình ư?”
“Không! Không! Bọn tiểu nhân là ba huynh đệ là ba hộ gia đình, nhưng hi vọng có thể được di dời đến cùng một chỗ.”
“ừm!” Vương Tự Thành gật gật đầu, ba anh em muốn đến cùng một nơi. hắn cũng tán thành, bèn nói: “Có thể ở cùng chỗ, ta sẽ đặc biệt chú thích, có điều các ngươi muốn đi đâu? Quan Nội hay Lũng Hữu? Các ngươi phải chọn đã, ngoài ra, là người ở đâu? Tên là gì?”
Ba huynh đệ đã thương lượng nãy giờ trên xe, họ cảm thấy nếu đi Lũng Hữu có thể sẽ đi cao nguyên. Lũng Hữu tuy trù phú, nhưng cao nguyên lại không tốt, nên họ thà đi Quan Nội Đạo, hơn nữa như thế cũng cách quê hương Tương Châu gần một chút.
“Bẩm lão gia. bọn tiểu nhân là người thôn Cao Kiều, ba huynh đệ. Cao Phú Quý, Phú Hoành. Phú Hầu. Ngoài ra. thỉnh cầu lão gia cho bọn tiểu nhân được đến Quan Nội Đạo!”
“Được!”
Vương Tự Thành huơ bút viết cái rẹt. đã đăng ký xong cho họ, xong lại giao ba thiếp bài cho họ nói: “Đây là hiệu bài di dời của các ngươi, rất quan trọng, nhất định phải giữ cẩn thận, ba ngày sau đến trước huyện nha xem thông báo xuất phát.”
Lúc này, một tên nha dịch vội vã đi đến bên Vương Tự Thành khẽ giọng thủ thỉ vài câu. chỉ thấy Vương Tự Thành sau khi nghe xong mà giật bắn người lên.
“Á! Mau… Mau thay áo quần cho ta!”