“Bạn nhỏ này, tới đây là gì vậy?” Nữ nhân viên lễ tân nhìn thấy hai đứa bé dễ thương kháu khỉnh liền tươi cười ân cần hỏi.
“Tụi tôi đến tìm người.” Đường Minh Hạo lạnh nhạt trả lời.
“Tìm người nào?” Nữ lễ tân sửng lại. Đứa bé này ngầu thật.
Bé Kỳ cười cười rồi ngọt ngào nói: “Tụi cháu đến tìm ba ạ.”
“Ba của cháu là ai vậy?” Nữ lễ tân đột nhiên rạng rỡ, hai đứa bé đáng yêu này là con của nhân viên công ty mình. Rốt cuộc là con nhà ai vậy nhỉ, sao lại dễ thương vậy chứ.
“Ba tụi cháu là chủ tịch của các cô đó.” Bé Kỳ càng cười ngọt hơn, lúc nói chuyện, trong mắt có chút đắc ý.
Anh hai đã nói rồi, chồng mới của mẹ cũng là ba mới của bé, chính là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Nguyễn, siêu siêu lợi hại luôn!
Vậy nên lúc này bé rất tự hào.
Nữ lễ tân nghe Đường Vũ Kỳ nói thế liền sửng người, đôi mắt mở to, nhìm chòng chọc vào Đường Vũ Kỳ. Rồi cô cứ ngây ngốc như vậy, nhất thời quên mất mọi phản ứng.
Đứa bé này vừa nói cái gì?
Nó bảo ba nó là chủ tịch?
Hai đứa bé dễ thương này là con của chủ tịch ư?
Nhưng rõ ràng là chủ tịch bọn họ chưa hề kết hôn mà? Đến bạn gái còn không có, hai đứa bé này đâu ra chứ hả?
Vừa lúc đó thư ký Nguyễn phía văn phòng chủ tịch xuống tiền sảnh lấy đồ cũng nghe thấy lời Đường Vũ Kỳ nói, cô dừng bước, cũng nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ với vẻ mặt khó tin.
Dù gì thì cô cũng là thư ký phía văn phòng chủ tịch, chuyện của chủ tịch cô biết cũng nhiều. Theo như cô biết, mấy năm nay bên cạnh chủ tịch không hề có lấy một cô gái nào cả, làm sao đột nhiên lại lòi ra hai đứa trẻ này được chứ.
“Bé à, bé nói ba bé là ai hả?” Thư ký Nguyễn thầm thở một hơi, bước đến trước mặt Đường Vũ Kỳ và dịu dàng hỏi, cô cảm thấy hình như vừa nãy mình nghe lầm rồi.
“Là chủ tịch của các cô đó.” Đường Vũ Kỳ trả lời như điều đó là lẽ đương nhiên, lúc nói còn ngẩng đầu tự hào.