– Bệ hạ…
Tần Tiêu đi đến bên người nàng, nói nhỏ:
– Sao lại khóc, nhìn bệ hạ nhớ người sao? Hôm nay không khóc.
Lý Tiên Huệ gật gật đầu, cùng Mặc Y đi vào phòng trong, sau đó lau mặt.
Lý Đán lạnh nhạt cười nói:
– Tần Tiêu, kỳ thật trẫm rất sớm đã biết rõ chuyện của Tiên nhi. Ngươi rất không tồi, rất có dũng khí, cũng rất có trí tuệ. Tiên nhi từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhân sở cộng tri. Năm đó nàng bị thánh hậu giận dữ xử tử, đó là chuyện ai cũng thương tâm, người nghe đều rơi lệ. Phụ thân nàng cực kỳ bi thương, những năm qua chưa từng quên con gái. Chỉ tiếc là huynh trưởng của ta lại đem Lý Khỏa Nhi lòng lang dạ thú xem thành Tiên nhi mà yêu thương, kết quả còn bị nàng đầu độc chết.
Tần Tiêu có chút xoay người, chắp tay thấp giọng nói:
– Bệ hạ, việc thương tâm này không nên nhắc tới trước mặt Tiên nhi chứ? Lần này vi thần phí một phen công phu, còn làm cho nàng bỏ đi băn khoăn trong lòng mà tới kinh thành đấy.
– A! Đúng!
Lý Đán liên tục vỗ cái trán:
– Người già thật hồ đồ! Không nói, không đề cập tới!
Qua một hồi Lý Tiên Huệ đi ra.
Vẫn là công chúa Đại Đường ôn nhu, rốt cục cũng dùng diện mạo thật xuất hiện trước mặt mọi người. Mặc dù chỉ búi tóc qua loa, một một thân váy ngắn cung đình, nhưng mà khí chất là thiên sinh lệ chất, cho dù thế nào cũng không giả tạo được.
Lý Đán hai mắt tỏa sáng, cao giọng cười rộ lên:
– Thật sự là chất nhi tốt. Ha ha! Vài năm không gặp xinh đẹp nhiều như vậy!
Lý Tiên Huệ mỉm cười đi tới trước người Lý Đán, dùng lễ tiết cung đình khuất thân cúi đầu.
– Tiên nhi bái kiến bệ hạ!
– Tốt, tốt! Được rồi!
Lý Đán vui mừng, luôn miệng nói:
– Tiên nhi, trẫm đã đưa ra ý chỉ rồi, đem chuyện ngươi còn sống ở nhân gian công bố thiên hạ, cũng khen ngợi Tần Tiêu đại công cứu giá. Phong hào Vĩnh Thái quận chúa không tốt, ta đã phong ngươi là Ngọc Nguyệt công chúa, tứ hôn Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc Tần Tiêu, ít ngày nữa chỉ hành đại điển hôn lễ.
– Cái này…
Lý Tiên Huệ có chút xấu hổ nói ra:
– Tiên nhi đã sớm là lấy chồng. Ngay cả hài tử cũng đã có, chẳng phải làm cho người thiên hạ chê cười.
– Ai, quả quyết không!
Lý Đán khoát tay nói ra:
– Ngươi cùng Tần Tiêu cảm tình đã truyền khắp thiên hạ, làm cho thế nhân cảm động. Tại sao chê cười chứ. Mặt khác, Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi tới.
Thượng Quan Uyển Nhi đi tới, cúi đầu:
– Bệ hạ.
Lý Đán nói ra:
– Uyển nhi, ngươi vốn là xứng dịch, nhưng mà dốc lòng phụ trợ thánh hậu xử trí công việc, cũng không lạm dụng uy quyền, khí tiết rất tốt, hơn nữa có công. Trẫm ban thưởng cho ngươi làm Tam phẩm Cáo Mệnh phu nhân!
Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói:
– Uyển nhi đã bị cách chức làm thứ dân, lại gả cho Đại Đô Đốc. Không cầu có công, làm sao nhận phong thưởng?
– Thánh hậu có ý lưu tính mệnh của ngươi nên mới cách chức ngươi, không phải là cố ý mang ngươi hứa gả cho Tần Tiêu sao? Ha ha!
Lý Đán cười nói:
– Đây có gì không ổn nha! Mặc Y bởi vì có quân công, đã là lục phẩm Anh Dực tướng quân, trẫm không có phong thưởng đặc biệt. Tần Tiêu, trẫm hồi cung sẽ tìm người Tư Thiên Giám, bảo họ tìm ngày lành tháng tốt. Trẫm muốn trong Đại Minh cung cử hành hôn lễ cho Đại Đô Đốc cùng Ngọc Nguyệt công chúa!
Trong đầu Tần Tiêu ông ông tác hưởng, chết lặng tạ ơn. Lý Tiên Huệ cũng cả kinh không thôi, vội vàng nói:
– Bệ hạ. Vậy không được a! Tiên nhi quay về nhận tổ quy tông, đã là ân huệ lớn lao. Làm sao vô lễ hiện mặt ở Đại Minh cung?