“Em biết tính anh mà, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.”
“Đúng vậy, em hiểu anh thế cơ mà…” Nhưng tại sao bây giờ đây lòng em cứ cảm thấy lo lắng bất an?
Hiểu anh như thế nhưng em vẫn không cách nào chắc chắn được.
Khi nào anh mới có thể cho em cảm giác an toàn đó đây?
Những lời đó cứ nghẹn lại trong cổ họng và cố cách mấy cũng nói không nên lời.
Thật lâu sau đó, Cô Yên khẽ thở dài và quyết định bỏ qua.
“Không có gì đâu, em thuận miệng hỏi một chút thôi, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
“Ừ, tối nay em đi ngủ sớm một chút nhé, mai anh sẽ tới tìm em.”
“Được.” Cố Yên cúp điện thoại, khoang xe nhanh chóng trở nên yên tĩnh, bầu không khí nặng nề đến mức cô ấy không thở nổi.
Cuối cùng Cố Yên đã đi uống rượu, người của quán bat gọi điện thoại cho Cố Gia Huy đến đón cô ấy về.
Cô ấy đã uống rất nhiều, suýt chút nữa là nôn hết mật hết gan ra.
Hứa Minh Tâm trông thấy Cố Yên như thế cũng cảm thấy khó chịu.
Cô vội vàng bảo nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu, sắc mặc Cố Gia Huy thì lại cực kì nặng nề, tay siết lại thật chặt.
Ai có thể khiến Cố Ngọc thành ra thế này? Chị có thể là Lệ Nghiêm.
Cố Gia Huy đang kìm nén lửa giận của mình.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được bão táp mưa sa, cô sợ Cố Gia Huy thật sự sẽ lao ra đi tìm Lệ Nghiêm tính sổ.
“Ừm này… Chú ba Cố, hình như em nhớ tối nay anh có công việc cần xử lý thì phải? Hay là anh đi làm việc đi, ở đây có em lo liệu là được rồi, đằng nào em cũng là con gái!”
“Anh không sao đâu, em không cần phải lo lắng. Anh biết chừng mực nên sẽ không tùy tiện làm gì đâu.”
Cũng may lý trí của Cố Gia Huy vẫn còn đó.