Đối phương mặt không chút biểu cảm, chậm rãi chuyển hướng nhìn.
– Tiểu công tử…
Đường Vũ Tiên phát hiện thần sắc Dương Khai khác lạ, liền khẽ hỏi:
– Sao thế ạ?
– Không có gì.
Dương Khai lắc đầu.
– Chắc là ảo giác thôi.
– Dạ.
Đường Vũ Tiên thấy hắn không có gì đáng ngại, cũng chẳng hỏi tiếp.
Hờ hững liếc nhìn lão già mặt chữ điền nọ, Dương Khai nhíu chặt mày. Cho dù không phát giác được điểm bất ổn nào ở chính mình, nhưng cảm giác bất cân bằng ban nãy của hắn cũng không phải là ảo giác.
Dã thú có bản năng, võ giả cũng có bản năng. Hơn nữa về một mức độ nào đó, bản năng của võ giả còn chính xác, nhạy cảm hơn cả dã thú.
Vừa rồi, có thể lão già mặt chữ điền kia định làm gì hắn, hoặc là lão đã hạ thủ với hắn rồi, do vậy mà hắn mới thoáng có cảm giác.
“Thấy thế cục không ổn, nên muốn tìm lỗ hổng từ mình sao?”
Dương Khai sắc mặt u ám, thầm cười khẩy trong bụng.
Không dám mảy may khinh suất, nếu cao thủ Thần Du Chi Thượng ra tay với hắn, thì hắn không phát giác ra cũng bình thường.
Khẽ hít một hơi, Dương Khai nhắm mắt lại, hắn dùng sức mạnh thần thức kiểm tra chính mình, không phát hiện ra bất cứ điều dị thường nào.
Thần thức luồn vào trong thức hải, linh thể thần hồn của Dương Khai lơ lửng trên đại dương rộng lớn, quan sát bốn bề.
Thức hải lặng như tờ, đủ loại cá bơi lội dưới biển, chim bay lượn không ngừng trên trời cao. Mấy loài chim cá này đều mang năng lượng thần thức trong ký ức và trải nghiệm của Dương Khai.
Giữa thức hải, sừng sững một hòn đảo ngũ sắc tựa như bảo sơn.
Phía trên hòn đảo là một thanh tiểu kiếm đương lơ lửng, và một vật thể tròn dẹp không rõ công dụng.
Hòn đảo ngũ sắc hóa từ Ôn Thần Liên, tiểu kiếm là bí bảo thần hồn của Dương Khai, còn vật thể tròn dẹp đó là bảo bối có được từ trang thứ bảy của Hắc Thư.
Có điều đến tận giờ, Dương Khai cũng không biết rốt cuộc nó có công dụng gì. Từ khi xuất hiện, nó đã an tọa trong thức hải của hắn, không đem lại bất cứ công hiệu về sức mạnh và cũng không có chút tác hại nào với hắn.
Mưa phùn liên miên, cảnh tượng trong thức hải tựa tiên cảnh nhân gian, tráng lệ lộng lẫy, quyến luyến khó rời.
“Mình đa nghi quá chăng?”
Dương Khai trầm tư.
“Đối phương không hề ra tay mới mình?”
Dù gì thì trước đó, Địa Ma cũng đã lo lắng về vấn đề này, còn cố ý nói thẳng thừng cả rồi. Đối phương cũng nói không có chuyện họ thừa cơ Địa Ma, Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai vắng mặt mà gây hại cho hắn.
Bọn họ là những nhân vật bậc lão tổ tông của Bát đại gia, lời nói của họ ắt phải có trọng lượng.
Phì cười, Dương Khai chuẩn bị rút khỏi thức hải của mình.
Đúng lúc này, hắn chợt khựng lại, đôi mắt đầy lạnh lẽo nhìn đăm đăm vào thức hải. Một lúc sau, hắn mới bật cười ha hả:
– Thú vị thật, thức hải của mình đổ mưa từ lúc nào sao mình không nhớ nhỉ.
Vạn vật trong thức hải đều biến hóa theo tâm trạng của người tu luyện. Lúc vui thì sẽ trời trong vắt không gợn mây, không vui thì sẽ tối tăm, mưa gió dầm dề.
Vừa rồi Dương Khai còn tưởng đó là do tâm trạng hắn không ổn định, mới tạo nên cơn mưa phùn này, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không đúng, thử khống chế một chốc, hắn phát hiện trận mưa này căn bản không phải từ hắn mà ra.
Nếu không phải do hắn, thì chắc chắn là có kẻ khác đang giở trò.
– Cút ra đây!
Sau tiếng quát của Dương Khai, thức hải yên ả thình lình nổi lên những đợt sóng cao mấy chục trượng, từng cột nước vụt xoáy thẳng tận chân trời như giao long xuất hải.
Cơn mưa phùn chợt gián đoạn trong nháy mắt, rồi ngưng hẳn dưới đòn tấn công thức hải vô biên kia.
Phía trước không xa, một bóng người nửa hư nửa thực xuất hiện, nghiêm nghị nhìn Dương Khai.
– Biết ngay là lão!
Dương Khai cười nhạt, mỉa mai:
– Sao nào, lời thốt ra từ miệng cao thủ Thần Du Chi Thượng cũng chẳng khác trò khoác lác nhỉ?
Kẻ đối diện, chính là linh thể thần hồn của lão già mặt chữ điền Diệp gia.
Đêm nay, kể từ khi xuất hiện tới giờ, lão luôn có thành kiến với Dương Khai và chúng nhân ở phủ hắn. Điều này khiến Dương Khai rất nghi hoặc, không hiểu mình đã đắc tội lão ở chỗ nào. Sau cùng nghĩ lại, hắn chỉ có thể giải thích rằng lão đang giúp Diệp Tân Nhu.
Dẫu sao thì lão cũng là lão tổ tông của Diệp gia.
Trên gương mặt lão thoáng phảng phất sự kinh ngạc, dường như không ngờ thủ đoạn của mình lại bị Dương Khai nhìn thấu, lão bất giác gật đầu:
– Ngươi quả là rất khá, chỉ là Thần Du Cảnh lưỡng tầng thôi đã phá được Thần Hồn Kỹ của lão phu. Chiêu Xuân Phong Tế Vũ này của lão phu chưa thất thủ bao giờ cả.
Xuân Phong Tế Vũ, lặng lẽ vô thanh, là tuyệt kỹ sở trường của lão già này.
Lão là Thần Du Chi Thượng lại dùng chiêu này đối phó với Dương Khai, khiến hắn thấy thật lãng phí tuyệt chiêu khi chẳng đem đến hiệu quả nào, ngược lại còn bị bóc trần nhanh chóng, hắn không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Dương Khai hừ một tiếng, im lặng khinh bạc nhìn lão.
– Tiểu tử Dương gia, thức hải này của ngươi tu luyện ra sao vậy?
Lão trầm giọng hỏi.
– Với cảnh giới tu vi của ngươi, tuyệt đối không thể có sức mạnh thần thức khổng lồ, thuần thục như vậy được. Sức mạnh thần thức này tuy kém hơn lão phu rất nhiều, nhưng cũng hơn hẳn trình độ Thần Du Cảnh đỉnh phong.
– Lão cẩu, lão lén lút xâm nhập thức hải của ta, không phải chỉ để hỏi câu này thôi chứ?
Dương Khai nhìn lão đầy mỉa mai. Không đợi lão trả lời, hắn nói tiếp:
– Có phải lão cảm thấy lần hành động này mất thể diện quá, nên muốn tìm cách vãn hồi từ nơi này?
Lão già không để tâm đến lời bóng gió của Dương Khai, điềm nhiên nói:
– Lão phu chỉ tò mò ngươi làm được bằng cách nào thôi. Nếu ngươi không muốn nói, thì ta không hỏi nữa, kiểu gì ta cũng sẽ có cơ hội làm rõ. Còn về lý do cho việc lão phu lẻn vào đây, tất nhiên là hòng tìm hiểu vài bí mật của ngươi.
– Bí mật của ta?
Dương Khai sững sờ, nhếch miệng cười.
– Cách để gia tăng công lực nhanh chóng hả?
Lão gật đầu:
– Không sai. Dương gia ngươi bỏ mặc ngươi, cũng vì hy vọng ngươi bỏ cuộc trước khó khăn để trở về vòng che chở của Dương gia ở Trung Đô. Thất đại gia bọn ta lợi dụng thái độ này của Dương gia để tìm cách đoạt lấy phương pháp đó từ tay ngươi trước Dương gia. Kể cả không thể lấy được nó trước Dương gia, thì màn kịch chung sân của Thất đại gia với Dương gia đêm nay, có lẽ cũng sẽ kiếm chác được chút đỉnh.