Lý Tĩnh nếu như có thể thay thế Bùi Hành Quảng, đương nhiên sẽ có kế đối phó với quản đạo GiangĐô tốt hơn!
Mà đùng Bùi Hành Quảng đánh chiếm Lang T à, cũng là một nước cờ hay. có thể nói là theo tài mà sừ dụng.
Trinh Giảo Kim đã có ý ngượng ngùng ý, cũng không tính là tự tại.
Thật ra từ khi quy thuận Tiêu Bố Y, Trình Giảo Kim một mực vẫn cẩn thận làm việc. Hắn biết mình mấy lần đổi chù, khó tránh khỏi dẫn phát quân vương nghi kỵ. Nếu lại có phản loạn, quân vương không chút do dự sẽ hoài nghi hàng tướng trước. Nhưng Tiêu Bố Y lại có sự khác biệt, đối với chuyện trước đây. hắn cũng không có nhắc lại. Trình Giảo Kim được hắn tín nhiệm, từ từ hiển lộ tài hoa, trong lòng tất nhiên vui sướng. Hắn cản thận dung nhập vào hoàn cảnh, kế sách nếu như là hắn đưa ra, hắn đương nhiên là có ý dẫn binh đi công, hơn nữa hắn có nắm chắc rất lớn đảo loạn Lang Tà. Nhưng cái này dù sao cũng quan hệ trọng đại, Bùi Hành Quảng thân là mành tướng đáng tín nhiêm nhấ dưới tay Tiêu Bố Y, xem như là một trong những người đầu tiên đi theo Tiêu Bố Y, Trình Giảo Kim dù sao cũng không
dám cùng hắn tranh công.
Tiêu Bố Y ánh mắt quét qua, nhìn thấy vẻ khó xử của Trình Giảo Kim. mỉm cười nói: “Bùi Tướng quân còn có việc cùa hắn, thật ra Trương đại nhân không cần tim kiếm ở chỗ hắn, người đánh Lang Tà không phải là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao?”
Hắn chỉ ngón tay vào Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim vừa mừng vừa sợ.
Trương Trấn Chu có chút do dự, ho nhẹ nói: “Cái này..
“Không cần do dự, nghĩ tới Trinh Tướng quân lần này diệu kế ngăn chặn Từ Sường, có thể thấy được có dũng có mưu, đi công Lang Tà, đù để đảm nhiệm”.
Trương Trấn Chu nói: “Tây Lương vương có lệnh, vậy là tốt rồi”.
Tiêu Bố Y, Trương Tiắn Chu không tiệp tục dị nghị. Trình Giảo Kim thi lễ nói: “Được Tây Lương vương tín nhiệm, mạt tướng sẽ đem hết khả năng, không phụ sự phó thác của Tây Lương vương!” nói xong rồi nhận lệnh lui ra ngoài.
Đọi sau khi Trình Giảo Kim đi khuất, Trương Tĩắn Chu mới nói: “Tây Lương vương, không biết lão thần có câu có nên nói hay không”.
“Mòi nói” Tiêu Bố Y tôn kính nói.
“Trình Giảo Kim trước theo Trương Tu đã tướng quân, lại hàng Lý Mật. về sau mới đằu nhập Tây Lương vương, để cho hắn dẫn hơn ngàn thiết giáp kỵ binh, chì sợ không phải là chuyện ổn thỏa. Lào phu tuyệt không phải đối với Trình Tướng quân có thành kiến, thật sự là bời vì cảm thấy Bùi Tướng quân đáng tin tường hơn người này”.
Tiêu Bố Y ngồi xuống, mỉm cười nói: “Trương đại nhân thay bổn vương lo lắng, đó là một lòng trung thành. Nhưng mà Trình Tướng quân này là người thông minh, chỉ là trước kia không được trọng dụng, mới không thể thi triển hết kỳ tài. Ta và người cùng hắn giao chiến mấy lẩn, đã biết hắn trong thô có tinh, có thể nhận được trách nhiệm. Nghĩ tới dưới tay Lý Mật, thì hắn và Tần Tướng quân hai người lĩnh quân rất có tài năng. Người cứ yên tâm, lần này hắn xuất binh. Cho dù vô công, cũng sẽ không có sai lầm gì. về phần Bùi Hành Quảng, ta lại muốn để cho hắn làm hậu thuẫn, thuận tiện giám thị động tĩnh Lý Từ Thông. Trinh Giảo Kim dẫn binh đi công Lang Tà, giáp giới cùng quận Đông Hải; Lý Từ Thông này là tiểu nhân chân chính, thay đổi thất thường, không thể không phòng'”.
Trương Trấn Chu mỉm cười nói: “Thì ra Tây Lượng vương đã có tính toán, lào phu ngược lại quá lo lắng”.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Nhưng mà để cho Trinh Giảo Kim ngàn dặm xa xôi tấn công, vẫn có nguy hiểm. Trương đại nhân, chúng ta mặc dù cùng Từ Viên Làng đối chọi, trong lúc nhất thời không thể quyết ra thắng bại. lại phái mấy lộ kỵ binh nhẹ theo đường mòn ẩn hiện tại Lỗ Quận, dùng kế nghi binh, giữ chân đại quân Từ Viên Làng. Để cho Trình Tướng quân thuận lợi đi công quận Lang Tà”.
“Lão phu đang có ý này”.
Hai người nhìn nhau cười, ăn ý không cần nói. Lại có quàn sĩ vào trướng, đưa qua công văn nói: “Khỏi bầm Tây Lương vương, Trương đại nhân, công văn gấp của Thái Nguyên”.
Tiêu Bố Y mờ ra xem xét, hoi nhíu mày, Trương Trắn Chu bất an nói: “Chẳng lẽ Lưu Vũ Chu thay đổi?”
Trương Trấn Chu không lo lắng về hai người Đan Hùng Tín, Trương Công cấn, cũng không lo lắng Đường quân cường đại, lo lắng nhất chính là Lưu Vũ Chu ờ Mà Ắp kia.
Lưu Vũ Chu là người cực kỳ âm trầm, cho dù tính toán Tiêu Bố Y cũng không có gì lạ. Huống chi lúc trước bị vây ờ Nhạn Môn, Lưu Vũ Chu đã dẫn quân Đột Quyết xuôi nam, đã từng ám toán Tiêu Bố Y một lần, bọn họ cùng Lưu Vũ Chu kết minh, chẳng khác nào là bảo hổ lột da. Nhưng mà bọn họ lại không có lựa chọn nào khác.
Tiết Cừ bại vong, hiển nhiên có thể chế trụ tiến độ cùa Đường quàn cũng chỉ có Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu hai người. Tiêu Bố Y hiện tại đang chạy đua cùng thời gian. Vô luận như thế nào. trước khi Lý Uyên mưu định Quan Lũng, hắn phái tận quét sạch tất cả chướng ngại. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Đại Tùy gió lừa liên miên, nhưng mà căn cơ Đại Tùy còn đó. căn cứ theo căn cơ của Đại Tùy mà tái khởi núi sông cũng không khó khăn!
Ngăn chặn tiến độ cùa Lý Uyên, là chuyện mà Tiêu Bố Y trước mắt cần làm. Đương nhiên Tiêu Bố Y cũng nhạy cảm cảm giác được, âm thẳm có cỗ thể lực, đã có ý đồ ngăn cản tiến độ đi tới cùa hắn!
“Lưu Vũ Chu quyết định xua binh nam hạ, đánh chiếm Hà Đông”.
“Đây là tin tức tốt, Tây Lương vương vì sao phải nhíu mày?” Trương Trấn Chu khó hiểu
“Tin tức là tin tức tốt. nhưng không phải là thòi cơ tốt, ta thấy Trương Công cẳn trên thư nói, Lưu Vũ Chu cơ hồ dốc sức xuôi nam, được ăn cả ngã về không, ta chỉ sợ hắn giẫm lên vết xe đổ. vết xe đổ cùa Tiết Cừ, không thể không phòng'” Tiêu Bố Y khẽ thờ đài: “Hôm nay đã đến đầu mùa đông. Lưu Vũ Chu từ Mà Ấp xuôi nam, nếu toàn lực đánh Thái Nguyên, phá được Thái Nguyên mà nói, không thể nghi ngờ sẽ cho Lý Uyên một đòn cảnh cáo. Nhưng mà hắn nếu như chuần bị ờ mùa đông mà đánh tới Hoàng Hà độ khẩu, chiến tuyến kéo quá dài, chỉ sợ lương thào không đù. Đường quân mới bại Tiết Cử. sĩ khí tăng vọt, kinh nghiệm phong phú. nếu là như lại áp đụng kế sách tường dày lũy cao, Lưu Vũ Chu chỉ sợ bại là chuyện sớm muộn”.
“Chúng ta vốn sẽ không có chuẩn bị đề cho hắn thắng” Trương Trển Chu cười nói.
“Nhưng… dựa vào tình hình trước mắt của chúng ta. muốn bại Từ Viên Lãng chỉ sợ còn cẩn một đoạn thời gian, muốn công Đậu Kiến Đức, càng phải chờ tới tới sau đầu xuân, thậm chí là lâu hơn, Lưu Vũ Chu nếu nhưbại, Lương Sư Đô, Lý Quải cũng không đù để ngăn chặn bước chân của Lý Uyên, đến lúc đó chúng ta sẽ mất hết nước tiên” Tiêu Bố Y cau chặt chân mày, “Một điểm quan trọng hơn là, Trương đại nhân, Tiết Cừ chết, rất là kỳ quái!”
Trương Trển Chu ngược lại có chút ngạc nhiên, “Tiết Cừ chẳng phải bệnh chết sao?”
Tiêu Bố Y lắc đầu. đem kết quả mà mình điều tra giản lược nói ra, đương nhiẻn ở đây là nói vắn tắt, tránh đi chuyện của Thái Bình đạo.
Nghe xong Tiêu Bố Y thuật lại, Trương Trấn Chu cũng trợn mắt há hốc mồm nói: “Tây Lương vương, người nói Lý Đường đối với Tiết Cử cũng không có nắm chắc tất thắng, lúc này mới dàn xếp âm thẳm hại chết Tiết Cử?”
Cái này có chút không thể tường tượng nổi, nhưng mà cùng không phải không có khả năng.