Kẻ ngốc lắm trò.
“Liên Tâm.” Minh Thù cao giọng gọi một tiếng.
Liên Tâm đẩy mở cửa đi vào.
“Sao vẫn chưa mang bữa sáng lên.” Muốn bỏ đói trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
Khóe miệng Liên Tâm co rút khó đoán: “Bệ hạ, sắp đến giờ lên triều rồi, bãi triều trở về rồi ăn…”
“Để cho bọn họ chờ đi, trẫm ăn xong sẽ lên đó!”
Trời đất bao la, ăn là lớn nhất.
Dân dĩ thực vi thiên.
Không bệnh hoạn.
“Truyền lệnh đi, sững ra làm gì, nhìn trẫm có thể nhìn ra đồ ăn sao?”
Liên Tâm âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhanh đi truyền lệnh.
–
Thời gian lên triều đã qua nửa canh giờ, Minh Thù mới chậm rãi ung dung lên ngai vàng, xiêu vẹo ngồi vào ghế, người bên dưới nhìn vào đều tối sầm mặt lại.
Bệ hạ sao giờ ngay cả hình tượng cũng đã mất đi rồi?
Quân Tuyệt cùng đi với Minh Thù mà trong lòng tràn đầy phức tạp, hắn dĩ nhiên không lộ diện, mà là đợi ở phía sau trong Thiên điện, có thể nhìn thấy tình hình trên triều đình.
Minh Thù cười híp mắt mở miệng: “Ngày hôm nay trẫm đến nói cho các ngươi biết một tin tốt.”
Chúng đại thần: “…”
Mặc dù không biết vì sao nhưng bọn họ cảm thấy e không phải là tin tức tốt gì.
Giây phút tuyên đọc thánh chỉ, Quân Tuyệt nhìn xuống phía dưới thấy một đám triều thần mang biểu cảm như bị sét đánh.
Cái tên Quân Tuyệt này bọn họ có ai mà không biết? Hoàng đế vong quốc nước Tịch Chiếu, trước đây tiên hoàng không xử trí hắn, giờ hoàng đế mới lại muốn lập hắn làm phượng quân sao?
“Bệ hạ, không thể được!”
“Bệ hạ, không được!”
Lũ triều thần nhao nhao quỳ phục trên đất, liên tục mở miệng nói không được, phản ứng lớn hơn nhiều so với Liên Tâm.
Ngày hôm qua bọn họ bị chuyện Minh Thù coi trọng thừa tướng làm cho kích động, sáng sớm hôm nay lại đả kích một lần nữa… có thể thượng triều một cách bình yên không!
Chưa sáng bọn họ đã phải vội vào triều, đồ ăn sáng chưa kịp ăn, người cao tuổi rồi, dễ dàng lắm sao!
Minh Thù đối diện với phản ứng của đám này triều thần phía dưới không để ý là bao, ung dung nói: “Hoặc là lập Quân Tuyệt làm phượng quân, hoặc là… để cho thừa tướng tiến cung, mọi người chọn một.”
Ninh Phù Dung đột nhiên như trúng đạn, nàng liếc mắt nhìn Minh Thù một cách quái dị.
Đột ngột lập phượng quân, nàng ta cố ý khích mình hay là có mục đích riêng? Quân Tuyệt… hoàng đế vong quốc tiền triều…
Ninh Phù Dung tâm tư phức tạp, nàng có chút không hiểu được cục diện bây giờ, dường như những an bài trước kia của nàng, lúc này đều bắt đầu trở nên bất lực.
“Có mục chọn thứ ba không?” Một đại thần quỳ bên trái yếu ớt hỏi.
Thừa tướng là nữ tử, tuyệt đối không thể tiến cung.
Nhưng Quân Tuyệt… cũng không được mà!
Minh Thù chống càm, “ừm” một tiếng: “Mọi người đập đầu chết trên Kim Loan điện.”
Chúng đại thần: “…” Hoàng đế buộc bọn họ đi tìm chết là vì cái gì?
Đại điện nhất thời yên tĩnh lại.
Mọi người dường như nín thở, sợ đánh vỡ sự yên lặng quái dị lúc này, phải đưa ra lựa chọn.
Là đi chết, hay là đưa thừa tướng vào cung, hoặc là đồng ý Quân Tuyệt làm phượng quân?
Nhìn như có nhiều lựa chọn, kỳ thực… đều là hố cả.
[Ký chủ, Quân Tuyệt không có giá trị thù hận, cô không nên lãng phí thời gian.] Hài Hòa Hiệu không nhịn được. [Cô phải phong Mạnh Lương làm phượng quân, sau đó đưa hắn vào lãnh cung, hoặc cho nhiều người tiến cung, trước tiên nâng hắn lên trên mây rồi lại giẫm xuống phía dưới, giá trị thù hận nhiều lắm đấy!]Minh Thù: “…” Ngươi làm đi, ta thoái vị cho ngươi làm.
[…] Ta có thể thì còn cần cô sao? Một lát, Hài Hòa Hiệu nói khô khốc: [Ký chủ cố gắng lên.]“Bệ hạ, lập Quân Tuyệt làm phượng quân cũng không phải không thể.” Ninh Phù Dung cất giọng phá vỡ sự yên lặng, nàng không thể tiến cung, cũng không thể đập đầu tự tử trên Kim Loan điện.
“Hậu cung trống rỗng, chi bằng bệ hạ lại lập một vị quý quân và mấy vị thị quân, cũng là có thể ở bên phượng quân, để tránh việc phượng quân không thích nghi được.”
Lời này có ý ngầm chính là, người muốn lập Quân Tuyệt làm phượng quân vẫn có thể, nhưng người còn phải cho thêm vài người nữa tiến cung, bằng không chuyện này sẽ không được.
“Thừa tướng muốn thì cứ tiến cung, trẫm rất vui lòng, còn nếu là người khác… thì hãy quên đi, trẫm không nhìn thứ khiến mình nuốt không trôi.”
Ánh mắt oán giận đến từ chúng đại thần.
Ninh Phù Dung: “…” Nàng ta và mình có ân oán gì sao?
Sao cứ kéo nàng mãi không buông.
Ninh Phù Dung chau mày: “Bệ hạ, người có gì bất mãn đối với vi thần sao?”
Minh Thù mỉm cười: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Ninh Phù Dung suýt chút nữa phun ngụm máu ra ngoài, nàng biết cái gì chứ!