“Sư phụ giữ đi!”, Diệp Thành ung dung đáp.
Sở Huyên mỉm cười, đặt lệnh bài lên bàn: “Có một số lời, ngươi không muốn nghe nhưng vi sư vẫn phải nói. Chuyện này là Hạo Thiên Huyền Chấn sai, ngươi có thể hận ông ta, oán ông ta, mà ngươi cũng nên làm vậy, nhưng ngươi không được oán hận mẫu thân mình, chẳng than nương nào nỡ nhẫn tâm bỏ lại con mình cả”.
“Con hiểu”, Diệp Thành cười, nhưng nụ cười lại có vẻ cô đơn.
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa”, Sở Huyên nhẹ nhàng mỉm cười: “Khi nào ngươi muốn về thì về, không muốn về, sư phụ cũng không ép, ép ngươi cũng vô ích!”
“Con thích nghe lời này”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Con nói sư phụ nghe, con đã đặt tên cho con của hai người họ sau này rồi”, Diệp Thành cười phớ lớ: “Lăng Tiêu và Tiêu Tương, con trai sẽ tên là Lăng Tiêu Hướng, con gái sẽ là Lăng Tiêu Hương, sư phụ thấy hay không?”
“Vậy nhỡ người ta sinh ba thì sao?”
“Dễ thôi! Tưởng, Tượng, Tương, Hưởng, Hạng, Tường… Từ gần âm nhiều lắm, chọn bừa một cái là được, chỉ sợ họ không sinh được nhiều vậy thôi!”
“…”