Sát khí thoáng hiện trong mắt Dương Thanh, anh đang định ra tay.
“Diệp Thương, con còn chưa kế thừa đã vội vàng muốn dùng quyền của chủ gia tộc rồi sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Vừa rồi mọi người đều tập trung quan sát Dương Thanh và Diệp Thương, không ai phát hiện có một bóng dáng già nua được Diệp Mạn đỡ vào sảnh tiệc.
“Diệp Kế Tông, chủ nhà họ Diệp!”
Có người nhận ra thân phận của lão ta, giật mình hô lên.
Dương Thanh cũng nhìn về phía Diệp Kế Tông, thấy lão ta đầu tóc bạc phơ, mặc sườn xám nam màu đỏ tươi, tay chống một cây gậy tinh xảo.
Mặc dù đã tám mươi tuổi nhưng trên người lão ta vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.
“Bố!”
Diệp Thương vội vàng chạy tới cung kính nhìn Diệp Kế Tông.
Diệp Vô Song cũng hốt hoảng gọi một tiếng: “Ông nội!”
Diệp Kế Tông ngồi xuống ghế bành, lạnh lùng nhìn Diệp Thương, chợt lên tiếng: “Con chưa làm chủ gia tộc đã muốn dùng quyền của chủ gia tộc rồi sao?”
Nghe vậy, Diệp Thương sợ hãi quỳ phịch xuống đất, thấp thỏm nói: “Không phải đâu bố!”
“Vậy bố hỏi con, nội quy đầu tiên của nhà họ Diệp là gì?”, Diệp Kế Tông nghiêm giọng hỏi.
“Người trong gia tộc không được tàn sát lẫn nhau, trừ khi phạm phải tội lớn ngập trời, chỉ có chủ gia tộc mới có quyền quyết định sống chết của kẻ đó!”
Diệp Thương vội vàng đọc điều thứ nhất trong nội quy.
“Thế con nói cho bố biết, bây giờ con đang làm gì?”, Diệp Kế Tông lạnh giọng chất vấn.
“Con…”
Sắc mặt Diệp Thương lập tức trắng bệch.
Diệp Kế Tông bảo ông ta đọc điều thứ nhất trong nội quy rồi lại hỏi ông ta đang làm gì.
Ý tứ rất rõ ràng.
Dương Thanh là chồng của con gái Diệp Mạn, cũng chính là cháu rể ngoại của Diệp Kế Tông.
Chẳng phải cháu rể ngoại cũng là người nhà họ Diệp rồi sao?
“Bố lại hỏi con, Dương Thanh có phạm phải tội lớn ngập trời với gia tộc không?”
Diệp Kế Tông gặng hỏi tiếp.
“Không ạ!”
Diệp Thương cúi đầu, trầm giọng nói.
“Bố hỏi tiếp, Dương Thanh là gì của bố?”
Diệp Kế Tông lại hỏi.
“Cậu ta là cháu rể ngoại của bố!”
Diệp Thương tiếp tục đáp, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Rầm!”
Diệp Kế Tông bỗng đập mạnh tay xuống bàn trà.
Chén trà cổ đắt đỏ bày trên mặt bàn lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Vậy thì sao con còn dám giết nó?”
Diệp Kế Tông nổi giận đùng đùng, lớn tiếng chất vấn.
Lão ta chống gậy đứng bật dậy, toàn thân run lên, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Diệp Thương đang quỳ dưới đất suýt bị dọa tiểu ra quần: “Bố ơi, con biết sai rồi!”
“Đã làm sai thì phải trả giá!”
Diệp Kế Tông lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, con không còn là người thừa kế của nhà họ Diệp nữa!”
“Bố!”
Diệp Thương ngơ ngác gọi.
Ông ta đã hi sinh rất nhiều vì vị trí chủ gia tộc.
Bây giờ Diệp Kế Tông nói một câu liền hủy bỏ tư cách thừa kế của ông ta.
Làm sao ông ta có thể chịu nổi?
“Dựa theo nội quy gia tộc, chỉ riêng việc con muốn giết Dương Thanh đã đủ để bị trục xuất khỏi gia tộc rồi”.
Diệp Kế Tông nghiêm giọng nói: “Bây giờ bố mới chỉ hủy bỏ tư cách thừa kế của con đã nương tay lắm rồi”.
Diệp Thương chỉ cảm thấy đau đớn, tốn bao công sức mới bò lên được vị trí ngày hôm nay, lại chỉ vì một chuyện mà tất cả đều đổ sông đổ bể.
Ông ta không cam tâm, nhưng có thể làm gì được?
Hiện giờ Diệp Kế Tông mới là chủ nhà họ Diệp.
Rất nhiều người đồng tình nhìn Diệp Thương.
Sau đêm nay, chỉ sợ Diệp Thương sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Yến Đô.
Nếu không vì chuyện vừa rồi, có lẽ tối nay nhà họ Diệp đã tuyên bố Diệp Thương chuẩn bị lên làm chủ nhà họ Diệp rồi.
“Cậu là Dương Thanh hả?”
Diệp Kế Tông chợt nhìn sang Dương Thanh, ánh mắt sắc bén.
.