Nàng vừa đi. Lão bản nương lập tức ngưng vẽ vòng tròn ngẩng đầu. Thợ mộc và thợ đá cũng tách ra, nhanh chóng xoay người, nhìn bóng lưng Nguyệt Dao biến mất.
Nguyệt Dao vừa biến mất, ba người lập tức quay đầu đi tới, một tay Lão bản nương đẩy Miêu Nghị trở về phòng, thợ mộc, thợ đá theo đuôi đi vào, cánh cửa lại được đóng lại.
Đối mặt với ba vị đại lão của khách sạn Phong Vân đang cười lạnh từng bước tiến tới gần, Miêu Nghị lui về phía sau nói:
– Các ngươi muốn làm gì?
Lão bản nương chậc chậc lắc đầu nói:
– Thật không nhìn ra, hầu bàn của khách sạn ta lại có quan hệ với đồ đệ của Mục Phàm Quân.
Miêu Nghị tựa vào tường, không đường thối lui, liếc mắt nói:
– Lão bản nương. Ngươi trốn ở bên ngoài cũng nghe lén rồi, chúng ta rất trong sạch, cũng không nói gì lung tung.
Thật ra ba người bọn họ hoàn toàn không nghe được cái gì, thợ mộc và thợ đá vừa trở về báo cáo, đợi đến khi ba người cùng chạy tới nghe lén, ai ngờ mới vừa trốn ở cửa người ta đã mở cửa đi ra rồi, ngược lại càng thêm lúng túng.
Lúc này sắc mặt thợ mộc và thợ đá cực kỳ bất thiện, bọn họ chưa bao giờ có sắc mặt thế này với loại này.
Lão bản nương cười lạnh nói:
– Thân hình của Nguyệt Dao tiên tử, người nào có thể chối từ, nếu ba người chúng ta không nhìn lầm…, hình như ngươi còn đưa tay đẩy nàng ra ngoài?
Miêu Nghị rất không biết nói gì, ta đẩy nàng thì làm sao, hồi nàng không mặc quần, ta còn từng đánh vào mông nàng!
Trong đầu hắn lại yên lặng suy nghĩ về câu chuyện vừa nói với Nguyệt Dao, thật sự không có gì quá phận, bất đắc dĩ nói: – Ta và nàng từng tiếp xúc trong dẹp loạn Tinh Túc hải, nàng nhận ra ta, muốn hỏi tại sao ta lại ở bên cạnh ngươi, ta thật sự không nhịn được, mới đẩy nàng ra ngoài.
Lão bản nương không tin nói:
– Bịa đặt lung tung, đó là đệ tử của Tiên Thánh, người bình thường ai dám động thủ động cước đối với nàng, nếu ta nhớ không lầm, nàng hình như đỏ mặt đi ra ngoài?
– Nàng đỏ mặt thì là lúng túng sao? Có quan hệ gì đến ta?
Nếu bọn họ thật sự truyền ra chuyện xấu gì giữa mình và muội muội, vậy không phải là oan ức đến đập đầu vào tường? Để chứng nhận sự trong sạch của mình, Miêu Nghị không tiếc thề thốt nói:
– Lão bản nương, ta nói với ngươi, ngay cả ta là ai nàng cũng không biết, lai lịch của ta nàng hoàn toàn không biết gì cả. Ta có thể thề với trời đất, giữa chúng ta hoàn toàn không có quan hệ như ngươi tưởn tượng, nếu ta nói dối sẽ bị thiên khiển, chết không tử tế!
Loại lời thề này đối với người tu hành mà nói có chút nặng nề, người trong tu hành tranh mệnh với thiên địa, cũng kiêng kỵ nhất là thứ này.
Nghe hắn vừa nói như vậy, sắc mặt của thợ mộc và thợ đá đều dễ nhìn hơn không ít.
Sau khi Lão bản nương ngây người ra, lại hồ nghi nói:
– Ngươi thân là nhân mã của Tiên quốc tham gia dẹp loạn Tinh Túc hải có, nếu từng tiếp xúc với nàng, nàng làm sao lại không biết lai lịch của ngươi?
Miêu Nghị buông tiếng thở dài, không tiếc mình yêu sách nói:
– Chuyện này nói ra rất dài dòng, trong một lát cũng không thể nói rõ ràng, ta nói các ngươi cũng chưa chắc tin. Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân biết rất rõ chuyện này, các ngươi không tin hỏi bọn hắn là biết. Đúng rồi, Vân Phi Dương cũng biết chuyện ta giấu diếm thân phận trong dẹp loạn Tinh Túc hải, chẳng qua không biết nhiều bằng Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân mà thôi.
Vừa nghe Vân Phi Dương cũng biết, trong lòng Lão bản nương lập tức có tính toán, chỉ cần nàng mở miệng, ngay cả Vân Quảng cũng phải ngoan ngoan, Vân Phi Dương chắc chắn không dám giấu diếm nàng, xem ra thật sự oan uổng người này rồi, nhưng ngoài miệng nàng vẫn xem thường nói:
– Thiệt hay giả?
Miêu Nghị đã nói hết nước hết cái:
– Lão bản nương, ta và nàng mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt sau dẹp loạn Tinh Túc hải, làm sao có thể có quan hệ như các ngươi nghĩ…. Hơn nữa, loại nữ nhân này không hợp với khẩu vị của ta!
– Thật sao! Loại nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngay cả nữ nhân nhìn cũng động tâm, lại không hợp với khẩu vị của ngươi.
—————