Lãnh Dạ Lăng bừng tỉnh, sắc mặt hết sức phức tạp. Y không muốn tin những lời Phượng Phi Linh nói, nhưng nhìn dáng vẻ của ả, liên tưởng đến những chuyện ả làm, y không thể không tin.
Vừa rồi, Phượng Phi Linh thực sự muốn y chết.
Trong mắt của ả, y không tìm thấy một chút tình nghĩa nào, trừ hận ra chỉ có hận.
Y không hiểu, không thể hiểu, coi như ả không phải người cứu y, y vẫn thật lòng chờ ả, chẳng lẽ một chút cảm giác ả vẫn không có, chỉ một lòng muốn gϊếŧ chết y?
“Linh Nhi, nàng nói đùa với ta đúng không?”
Phượng Phi Linh cười nhạo, “Ai đùa với mày?”
“Tao ước gì mày bị lôi kiếp đánh chết.” Phượng Phi Linh hoàn toàn không lưu tình, nhìn trên khoảng không, “Đáng tiếc thật, lôi kiếp thứ tám không đánh chết được mày.”
Lãnh Dạ Lăng cuối cùng cũng thừa nhận Phượng Phi Linh hoàn toàn không thích y. Y nhớ lại, người cứu y không phải Phượng Phi Linh, là Đường Quả… Đáy lòng không khỏi trầm xuống.
“Người cứu ta ngày trước…”
“Là ả, không cần hỏi. Mày bị người nhà họ Lãnh ném ra, ả nhặt được mày. Ả thả mày trong hang động rồi rời đi, còn vì sao mày tỉnh lại thấy tao, là tao cố ý để mày nghĩ tao mới là ân nhân cứu mạng của mày.”
Lãnh Dạ Lăng sững sờ, “Vì sao?”
“Chết thì biết.”
Một câu lạnh lùng khiến Lãnh Dạ Lăng bi thương.
Phượng Phi Linh nhìn dáng vẻ của y, trào phúng, “Đừng nói là mày biết chân tướng rồi vẫn còn thích tao?”
“Không…”
Lãnh Dạ Lăng vội vàng lắc đầu. Không, sự thật không phải như thế, làm sao có thể? Linh Nhi không nên như thế, nàng không nên như thế.
Còn Đường Quả, sao lại là người cứu y? Nếu thật đúng như thế… chuyện hắn đã từng làm… chẳng phải là… tự tay hại người cứu mình?
“Nghĩ nhiều làm gì, chuẩn bị cho lôi kiếp cuối cùng đi.”
Thấy được Lãnh Dạ Lăng tâm thần đại loạn, Phượng Phi Linh rất vui vẻ.
Chỉ là ả vừa mới nói xong, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám người áo trắng đội đấu lạp, khiến tâm tình của ả rơi xuống.
Ả nhìn đến nữ tử trước mặt, “Mày nghe thấy rồi?”