– Thiên Hà, trước đây cháu đã làm việc gì, mà có người lập bài vị cung phụng hương hỏa cho cháu?
Vân Thiên Hà nghe thấy vậy gãi gãi đầu, ngại ngùng nói:
– Trước đây trừ giết rất nhiều người ra, dường như cháu cũng chưa làm được việc thiện nào, sao có thể khiến người ta lập bài vị cung phụng hương hỏa được?
Vân Sách lại nói:
– Việc thiện mà cháu nói chỉ là cách nói theo nghĩa hẹp, chỉ cần những việc cháu làm có ảnh hưởng đến thế gian này, khiến mọi người đối với cháu sinh lòng cảm ơn, hoặc là sinh tâm sùng bái, từ đó cháu được truyền tụng, hoặc giả lập bài vị cung phụng hương hỏa, đều có thể mang lại cho cháu cảm niệm mạnh mẽ. Cháu thử tỉ mỉ ngẫm lại xem!
Vân Thiên Hà trong lòng vẫn không hiểu Vân Sách vì sao hỏi như vậy, bèn nói:
– Thứ cậu nói có phải là tín ngưỡng không?
– Tín ngưỡng?
Vân Sách trầm ngâm:
– Từ này thực sự chuẩn xác, cũng có thể đem loại cảm niệm lực này gọi là tín ngưỡng lực!
Vân Thiên Hà tỉ mỉ ngẫm lại, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra ai sẽ đi tín ngưỡng mình, vì mình mà cung phụng hương hỏa, bèn nói:
– Chuyện này cháu cũng không rõ lắm, không bằng để lát nữa cháu đi hỏi Tô Tuyết hoặc Túc Dao xem sao?
Vân Sách gật đầu nói:
– Vậy chúng ta ra ngoài thôi, qua một đoạn thời gian nữa là tới đăng vị phong thần đại điển, nhưng đó cũng là lúc chúng ta chính thức khai chiến với các thế lực tà ác, tranh đoạt tạo hóa khí vận của thiên hạ. Đến lúc đó, có thể ta sẽ không chú ý đến được hiện tượng dị thường này của cháu, cho nên vấn đề này, tốt nhất nên tìm ra đáp án trước khi tiến hành đăng vị phong thần đại điển!
Lúc này Cơ Hi Nhân mở đại môn của Tàng Long đại điện, ba người cùng cất bước đi ra.
Khi mấy người xuất hiện, chỉ thấy trên quảng trường phía trước điện có rất nhiều người, đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào họ, có hiếu kỳ, có quan tâm, có kinh hỉ, có vui mừng, cũng có lo lắng…
Bất quá Vân Thiên Hà cảm thấy cổ quái, những người này tụ tập ở trước đại điện, có lẽ là do những việc xảy ra bên trong đã kinh động họ. Hơn nữa hắn chú ý thấy thần sắc Ô Lan cùng Ngả Nhã Na không được tốt lắm, mơ hồ lộ ra vẻ bi thương, rất khó khiến người khác phát hiện. Xem ra có lẽ đã có sự tình không tốt phát sinh.
Khi Vân Sách thấy được dị trạng của hai người này, trong lòng lập tức thôi diễn, tuy rằng thần sắc bên ngoài bất biến, nhưng Vân Thiên Hà đứng cạnh hắn lại cảm thấy hô hấp của hắn trở nên nặng nề. Điều này càng thêm chứng thực cho suy đoán của Vân Thiên Hà, khẳng định đã có sự tình không tốt phát sinh.
Sau khi từ trên bậc thang đi xuống, Vân Sách liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, sau đó gật đầu hướng về phía Ô Lan cùng với Ngả Nhã Na, hai người tự nhiên hiểu ý, liền xoay người đi về phía trạch viện.
Vân Thiên Hà đi chậm lại vài bước, lui đến gần bên An thúc hỏi hắn mấy câu, mới biết người bên trong đại điện cũng không nắm rõ được tình hình gần đây ở bên ngoài, lúc này mới hơi có phần an lòng, liền trở về trạch viện.
Sau khi vào nhà, Tô Tuyết ôm Tiểu Nguyệt Vi bước ra đón, Tiểu Nguyệt Vi đã được một tuổi, sau khi nhìn thấy Vân Thiên Hà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái lộ ra vẻ tươi cười, vươn cánh tay nhỏ bé về phía hắn, miệng bi bô nói:
– Ba ba, ba ba… ôm, ôm…
Nghe thấy giọng nói của nữ nhi, Vân Thiên Hà hiểu ý mỉm cười, liền đón lấy Tiểu Nguyệt Vi từ trong lòng Tô Tuyết, sau khi thơm một cái lên khuôn mặt trắng nõn, chợt thấy trên cổ Tiểu Nguyệt Vi lộ ra một cái thẻ nho nhỏ, bên trong cũng có một cỗ niệm lực, không khỏi quay sang hỏi Tô Tuyết;
– Đây là vật gì vậy?
Tô Tuyết nói:
– Đây chính là phù bìn an mà bà bà cần khấn tổ tiên cho Tiểu Nguyệt Vi trong lúc huynh bế quan, phù hộ cho Tiểu Nguyệt Vi bình an. Muội cảm nhận được tâm ý của bà bà, vì vậy vẫn luôn cho hài tử mang ở bên người!
Nghe thấy vậy, Vân Thiên Hà hiểu ra, đây là Vân Nương sợ hài tử bị nhiễm tà khí, cho nên mới dùng máu huyết làm vật dẫn, lưu lại một đạo ý niệm trong đó, nhưng cũng không được mạnh cho lắm.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà trong lòng khẽ động, nghĩ tới một thứ tương tự như vậy, bèn lật tay, một khối ngọc bích tựa hư tựa thực, hình dánh như mặt trăng hiện ra trong lòng bàn tay.
Đây chính là Khôn Nguyệt Bích mà Thương Nguyệt từng tặng cho hắn, hôm nay ý chí bảo tồn trong đó của Thương Nguyệt sớm đã tiêu tán, bất quá chịu ảnh hưởng của hắn nên Khôn Nguyệt Bích sớm đã xưa không bằng nay, chẳng qua từ khi hắn tu luyện đột phá cảnh giới Võ Thánh thì rất ít sử dụng.
Nhìn Khôn Nguyệt Bích, Vân Thiên Hà cảm thấy thứ này đưa cho nữ nhi là thích hợp nhất, để nàng làm vật hộ thân, thứ này cường đại hơn gấp trăm lần so với bình an phù mà Vân Nương cầu được.
Nghĩ tới đây, tâm thần Vân Thiên Hà tiến nhập vào trong Khôn Nguyệt Bích, sau khi lưu lại một đạo lực lượng cùng ý chí cực mạnh của bản thân, đồng thời nhanh chóng chích ngón tay Tiểu Nguyệt Vi, lấy một giọt máu của nàng nhập vào trong Khôn Nguyệt Bích, khiến cho máu nàng cùng với ý chí hắn hình thành cảm ứng liên hệ vô cùng chặt chẽ, liền dùng dây do huyền cương tàm ti bện thành đeo lên cổ cho Tiểu Nguyệt Vi.
Bởi Tiểu Nguyệt Vi tuổi còn nhỏ, cũng chưa tu luyện công pháp, không biết cách ứng dụng Khôn Nguyệt Bích, cho nên sau khi đeo Khôn Nguyệt Bích lên cổ cho nàng, Vân Thiên Hà lại đánh một đạo lực lượng vào trong Khôn Nguyệt Bích, khiến nó hút chặt vào thân thể Tiểu Nguyệt Vi.
Cứ như vậy, về sau trừ Vân Thiên Hà ra, không ai có thể gỡ Khôn Nguyệt Bích từ trên cổ Tiểu Nguyệt Vi xuống được. Nếu có người dám công kích nàng, Khôn Nguyệt Bích sẽ tự động phóng ra một đạo bình chướng để bảo hộ nàng, hơn nữa thông qua ý chí của hắn lưu lại, tự nhiên cũng hình thành lực phản kích, người có thực lực thấp, muốn động đến một đầu ngón tay của nàng, cũng phải suy nghĩ đến hậu quả!
Đương nhiên, Vân Thiên Hà có niềm tin đủ năng lực bảo vệ cho thê tử nữ nhi của mình không bị người khi dễ, bất quá có Khôn Nguyệt Bích, cũng để đảm bảo vạn vô nhất thất. Dù sao cuộc chiến tranh đoạt tạo hóa nổ ra, hắn thực sự có nhiều việc phải bận bịu, không có khả năng cả ngày ở bên nữ nhi được.
Tô Tuyết thấy Vân Thiên Hà đem vật hộ thân trọng yếu của mình đưa cho nữ nhi, không khỏi nghĩ tới hài tử mà Túc Dao mới sinh, sau khi do dự một chút, bèn nói:
– Phu quân, không bằng đem Khôn Nguyệt Bích này cho hài tử của tỷ tỷ đi, tương lai nó là Nhân Hoàng, so với Nguyệt Vi…
Lời nàng còn chưa dứt, Vân Thiên Hà đã trầm mặt, nghiêm nghị nói:
– Những lời như vậy, sau này muội không được nhắc lại nữa, càng không được nghĩ đến. Hai hài tử trong lòng ta đều trọng yếu như nhau. Hơn nữa nhi tử ta tương lai sau này là Nhân Hoàng thì sao, nếu như nó không nghe lời, ta cũng sẽ đánh vào mông nó. Muội không nên suy nghĩ linh tinh, đem việc hài tử trở thành Nhân Hoàng để ở trong lòng. Việc này hiện tại cần phải bảo mật, muội nhỡ kỹ không thể để lộ ra với bất kỳ ai!
Tô Tuyết gật đầu nói:
– Hài tử của tỷ tỷ bây giờ vẫn chưa được đặt tên, bà bà mới vừa rồi còn nhắc huynh nhanh nhanh tới đặt tên cho con, chúng ta cùng đi sang chỗ bà bà bây giờ nhé?
– Ừm, cũng vừa lúc có một số việc cần hỏi muội, chúng ta đi thôi!
Nói xong, Vân Thiên Hà ôm nữ nhi bước ra khỏi cửa, dẫn theo Tô Tuyết đi tới chỗ Vân Nương.