Chính sảnh bài bố tinh xảo, có một gian giường mềm dựa vào phương bắc. Mặt phía bắc đặt một kỷ trà, phía trên còn đặt đỉnh hư nhỏ.
Nhìn thấy những cái này Tần Tiêu giống như hồi tưởng lại, ngày đó khi giải quyết Lý Khỏa Nhi thì cùng bọn người Lý Trọng Tuấn cũng ở chỗ này ca vũ múa hát, uống rượu chơi mạt chược, cảm giác hoài niệm hiện ra, không khỏi nói ra:
– Ta cũng ưa thích nơi đây.
Uyển Nhi chạy vào trong sương phòng xem một hồi, sau đó trở lại chính sảnh cười khanh khách nói:
– Thật sự là không tệ nha, thiết kế giống như đúc gian nhà của ta, ngay cả vị trí gương đồng cũng không khác. Nhưng mà nhiều ra một cái bàn cầm kỳ thư họa nha.
Lý Tiên Huệ cười rộ lên:
– Ngươi đây cũng không biết à? Lúc trước ngươi đi tới Giang Nam thì chúng ta tụ tập trong phòng đánh bạc! Ngươi không biết chỗ đó cũng không phải dùng làm nơi cầm kỳ thư họa gì, đó là chỗ đánh bạc đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức giận dữ kêu lên:
– Lão công tốt lắm, một mình ta ở Giang Nam chịu khổ, các người dùng phòng của ta đánh bạc! Ngươi còn nói nữa, ta không ở đó mà tới phòng ta quấy phá!
Tất cả mọi người cười rộ lên, đi ra khỏi gian phòng này.
Sân vườn có sân độc lập là một lầu các ba tầng, trang điểm rất quý phái, nằm bên trái hành lang đối mặt với phòng chủ, có thể nói là ‘nam lâu’. Lúc trước gian lầu nhỏ này biến hóa nhanh chóng, thành một lầu các thanh tú.
Tần Tiêu nhìn nữu nữu trong ngực nói ra:
– Nữu nữu, ngươi lớn lên sẽ tới gian phòng này mà ở.
Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên:
– Nếu lại sinh con gái thì sao?
– Cái kia còn không đơn giản, cho tỷ muội cùng ở chung, ngươi không thấy tòa nhà này có tới hơn mười gian phòng sao? Nếu thật sự quá nhiều thì xây thêm một cái nữa.
Tần Tiêu cười nói:
– Các ngươi đều cố gắng cho ta, nhiều sinh mấy đứa con gái xinh đẹp, đem nơi nữ biến thành mỹ nữ các, cũng giống như ký túc xá nữ sinh, ha ha!
Ba nữ cười rộ lên. Oán trách Tần Tiêu chỉ biết nói lải nhải.
Đúng lúc này Lô Đại Hải vội vàng hấp tấp chạy tới, quỳ gối trước mặt Tần Tiêu:
– Đại Đô Đốc thứ tội, ty chức có điểm nào lo liệu chưa chu toàn?
– Ta nói trước.
Tần Tiêu vẻ mặt ôn hòa nói ra:
– Cả ngôi nhà này ngươi đã dùng toàn bộ tâm tư. Xây dựng đúng là không tệ. Nhưng mà chỗ cho gia chủ ở, ngươi xếp đặt thiết kế thành dạng như vậy, sẽ không sợ phạm kiêng kỵ sao?
– Thì ra là cái này, ha ha, Đại Đô Đốc trước không nên trách tội.
Lô Đại Hải than một hơn sắc mặt trì hoãn xuống:
– Kỳ thật cũng không phải ty chức tự chủ trương. Ngày ấy hoàng đế bệ hạ cùng thái tử điện hạ hỏi tới chuyện kiến tạo phủ Đại Đô Đốc, ty chức cũng dựa theo ý của bọn họ xây chỗ của gia chủ thành như vậy.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ liếc nhau, sau đó trong lòng thầm nghĩ: Lại là ý của hoàng đế. Hẳn là chỗ này cho Tần Tiêu khai phủ sao?
Tần Tiêu gật gật đầu:
– A…, ta biết rõ. Đó là ta trách oan ngươi, đừng để trong lòng, Lô đại nhân.
– Không dám!
Lô Đại Hải liên tục chắp tay nói:
– Đại Đô Đốc đối với Lô gia ân trọng như núi, ty chức làm sao dám bất mãn với Đại Đô Đốc?
– Đã đến, chúng ta cùng đi tới nội viên xem đã.
Tần Tiêu dứt lời, mang theo mọi người đi ra khỏi lầu các nơi đây, trở lại trong sân vườn.
Đi xa hơn về phía tây là chỗ của nha hoàn và gian phòng bếp. Nơi này có hai gian cửa hồng, đây là nơi ngày bình thường đám nha hoàn thu mua đồ vật đặc biệt. Nha hoàn nô bọc bình thường nếu không được sai sử ra ngoài làm việc, cũng là không dám đi ra khỏi cửa chính, chỉ dám ra vào từ nơi này.