Đi đến một ngã rẽ sâu trong đại lao, sau khi rẽ trái đến cuối đường, từ xa có thể nhìn thấy bên kia vậy mà có tới bảy tám ngục tốt đang vây quanh một phòng giam. Chỉ là nhìn thấy một màn này, Trương Nhụy không khỏi lộ ra nụ cười, đúng lúc ngục tốt quay đầu lại nhìn mà ngây cả người.
“Ách, Trương tiểu thư, phía trước đã tới.”
Ngục tốt nói xong lập tức bước nhanh tiến lên, mơ hồ có thể nghe được thanh âm giàu tình cảm của Vương Lập truyền đến.
“Lại nói đến Tiết thị kia, tính ra cũng còn có chút nghĩa khí. Nghe nói Vương viên ngoại mời Đại pháp sư, chưa hỏi rõ ràng đã muốn đi trừ yêu. Tiết gia nhớ tới ân huệ năm xưa nên vụng trộm chạy tới bờ sông, báo tin tức này….”
Gã lính canh đi tới rồi nhìn quanh. Không riêng gì đồng liêu của gã, mấy phạm nhân bên cạnh cũng đang gắt gao kề sát vào hàng rào, ghé vào vị trí gần nhất với phòng giam ở cuối, say sưa nghe kể chuyện. Không gian cực kỳ yên tĩnh.
“Đầu lĩnh, Trương tiểu thư đã đến.”
Thanh âm kể chuyện của Vương Lập bị gã lính canh cắt ngang. Bảy tám ngục tốt kia cũng hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía đường đi. Một nữ tử áo trắng đang xách hộp thức ăn chậm rãi tới gần.
“Ài, mất cả hứng!” “Đúng vậy, đang đoạn gay cấn nữa chứ!”
“Thật là!”
Gã đội trưởng đập lên đám thuộc hạ đứng xung quanh mình.
“Nói cái gì đó, mau đứng lên, làm việc đi!”
“Đi đi, nói ngươi đó!”
Ở trong phòng giam, Vương Lập chắp tay với đám lính canh đang cầm ghế dài rời đi.
“Chư vị đi thong thả, muốn biết phần sau như thế nào, xin hạ hồi phân giải!”
“Phốc….”
Lúc này, Trương Nhụy không nhịn được, rốt cuộc cũng cười thành tiếng. Cảm giác lạnh như băng lúc trước biến mất hoàn toàn, nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Vương Lập nhoài người về phía song sắt, nhìn nữ tử áo trắng. Tầm mắt rất nhanh tập trung vào hộp thức ăn trên tay nàng, y gãi gãi đầu nói.
“Ngươi đã đến rồi à?”
Gã đội trưởng đứng bên ngoài phòng giam của Vương Lập, cởi chìa khóa đang đeo ở bên hông. Gã mở khóa phòng giam Vương Lập, cũng tự mình đẩy cửa ra, nói với nữ tử áo trắng đã đến bên cạnh.
“Trương tiểu thư, mời người vào. Ta đợi ở bên ngoài là được.”
“Vâng, đa tạ.”
Trương Nhụy nhẹ nhàng làm lễ vạn phúc với gã đội trưởng, sau đó mang theo hộp thức ăn tiến vào trong phòng giam của Vương Lập. Gã đội trưởng và tên lính canh dẫn người tới chẳng những chờ đợi ở bên ngoài, mà còn cách hơi xa, xem như cho bọn họ đủ không gian riêng tư.
Khi Trương Nhụy tiến vào nhà lao, Vương Lập nhìn chằm chằm vào hộp cơm, xoa xoa tay không thể chờ đợi được mà nói.
“Có gì ngon không? Sắp qua năm mới rồi, có thể coi như có một bữa ăn đàng hoàng!”
Trương Nhụy cười lắc đầu.
“Người khác ngồi tù đều uể oải không gượng dậy nổi, ngươi ngược lại rất tốt, tinh thần phấn chấn. Ta thấy ngươi cũng không cần chờ hết hạn tù được thả ra, nhốt đến chết già cũng vẫn tốt.”
“Cái này cũng không được. Ta còn có rất nhiều chuyện chưa từng kể ở bên ngoài! Ài, thôi đừng nói nữa, ăn cơm, ăn cơm quan trọng hơn. Vừa rồi kể chuyện dùng sức quá nhiều, lúc này ta sắp chết đói rồi đây!”
Trương Nhụy khẽ thở dài, đặt hộp cơm lên trên bàn nhỏ trên giường đất trong nhà lao. Nàng mở từng hộp thức ăn. Một mùi thơm của thức ăn ngay lập tức xông vào mũi.
“Ọt ọt…”
Lúc này, Vương Lập nuốt nước miếng. Không riêng gì y, phòng giam đối diện cùng phòng giam cách vách cũng ngửi thấy mùi thơm, ai cũng đều đang nuốt nước miếng.
Đợi Trương Nhụy đặt hết thức ăn lên bàn, rốt cuộc Vương Lập nhịn không được nữa. Y cầm lấy đũa và bát cơm, hung hăng ăn hai miếng cơm trước tiên, sau đó dùng đũa gắp thịt gắp rau nhét vào miệng, lấp đầy khoang miệng rồi mới nhai. Chỉ vậy thôi đã khiến cho y dâng lên một cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc mãnh liệt.
“Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể vụng trộm mang ngươi ra ngoài, đổi thân phận thì vẫn sống thoải mái được. Cần gì phải chịu khổ trong lao này?”
Vương Lập ra sức nhai thức ăn trong miệng, sau đó nuốt xuống. Y lấy thìa múc rồi nhấp hai ngụm canh, nhẹ nhàng thở ra một hơi mới trả lời.
“Vậy cũng không được. Vương Lập ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, há có đạo lý lén lút sống qua ngày? Hơn nữa, Doãn thượng thư đã dặn dò, bọn họ cũng không thể làm gì ta. Qua năm là ta mãn hạn tù được phóng thích, bây giờ ngươi còn nhắc tới chuyện này làm gì.”
Nói xong, Vương Lập lại nhanh chóng bới cơm và gắp thức ăn, quyết không để miệng mình dừng lại. Cũng không biết có phải bởi vì miệng người kể chuyện đặc biệt được tôi luyện hay không, mà dù ăn nhanh như vậy thì y vẫn không mắc nghẹn.
“Ồ, Vương tiên sinh thật đúng là có cốt khí đấy. Không biết là ai bị đánh đến da thịt bong tróc nhốt vào đại lao, ban đêm thấy tiểu nữ tử ta, khóc thiếu chút nữa gọi ta là mẫu thân ấy nhỉ?”
Dù da mặt của người kể chuyện cũng được đặc biệt luyện ra, nhưng cho dù là loại cao nhân như Vương Lập thì giờ phút này y cũng nhịn không được trên mặt nóng lên, ấp úng nói.
“Thì là, không phải sắp mất mạng sao…”
“Phốc… Ách ha ha ha ha ha…”
Trương Nhụy bị dáng vẻ của Vương Lập chọc cho ôm bụng cười rộ lên. Sau khi bình tĩnh lại một chút, nàng mới dùng ngón tay ngọc nhỏ nhắn chỉ vào y nói.
“Ngươi ấy à, cũng trưởng thành rồi mà không có chính chắn! Khó trách ngươi mãi không kiếm được vợ. Nếu Kế tiên sinh thấy ngươi như vậy, không chừng ngài còn chê cười ngươi đấy!”
Vương Lập nhai cơm trong miệng, phun hạt gạo vụn rồi trả lời.
“Ngươi làm sao biết Kế tiên sinh không biết. Đây là khảo nghiệm đối với ta, là khảo nghiệm, ngươi có hiểu không?”
Trương Nhụy nhanh mắt tránh hạt cơm bắn ra, túm lấy lỗ tai Vương Lập, kéo y trở về bên cạnh bàn ăn.
“Ăn của ngươi đi!”
Vương Lập bị đau, thấp giọng nói.
“Ấy ấy ấy, hí…iii… Nhẹ tay nhẹ tay, ta chỉ là người phàm thôi bà cô ơi!”
Trương Nhụy vừa tức vừa cười buông tay ra. Vương Lập xoa hai cái lỗ tai, lại bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Một bữa cơm chấm dứt trong bầu không khí vui vẻ. Trương Nhụy lại mang theo hộp thức ăn rời đi. Còn Vương Lập thì ăn no uống đủ, nằm trên giường trong phòng giam, chỉ là nhìn về phía cửa lao hơi có chút thất vọng.
Sau khi Trương Nhụy rời đi, ngục tốt trong nhà lao cũng không tụ tập bên ngoài phòng giam của Vương Lập nữa, giống như cho y nghỉ ngơi đầy đủ.
Mà ở một góc sảnh đường được dùng làm chỗ nghỉ ngơi cho đám lính canh, gã đội trưởng đang ngồi ở trước bàn uống rượu ăn thức ăn. Thấy Trương Nhụy rời đi, trong lòng gã hồi tưởng lại một tờ giấy ngày hôm qua.
Nội dung trên tờ giấy rất đơn giản, muốn Vương Lập không thể ra khỏi tù. Nhưng Vương Lập rõ ràng đã sắp mãn hạn tù. Gã đội trưởng hiểu rõ ràng ý nghĩa trong đó.