Tư Nam lắc đầu nói: “Hữu dụng vô dụng, ai có thể nói rò ràng. Bọn họ tính toán rất nhiều, ngược lại làm cho ngươi đột ngột quặt khòỊ ta nghĩ… đãv là thiên cơ khó dò theo như lời Côn Luân nói?”
Tiêu Bố Y trànđẩv hào tình nói: “Ta quản không được nhiều, ta chi hiểurẳng, trước mắt dưới thiết kỵ của quản Tâv Lương, phật cản giết phật, ma ngăn trà ma, một chút yêu ma quy quái, không đáng để quan tâm”.
Tiêu Bố Y hào khí ít có, thật sự là bời vì. ỡ trong suy nghĩ của hắn. âm mưu quy kế có thể kháng cự nhắt thòi, thiết kỵ nhất thống lại chính là đại thế phát triển. Hắn hiện tại thiên
thòi địa lợi nhân hòa đều chiếm, cứ từng bước mà làm việc, mặc dù tiền đồ gian nguy trùng trùng, nhưng hắn đã có tin tường toàn lực diệt trừ.
TưNam thật lâu nhìn sang hắn, trong mắt mang theo sự phúc tạp.
Tiêu Bổ Y thoáng nhìn, trong lòng khẽ động, “Tư Nam, ta nói sai lầm rồi sao?”
Tư Nam lắc đầu. “Ngươi không có nói sai. chi là so với một năm trước, hùng tâm của ngươi, hoặc là nói dà tâm. càng lúc càng lớn. cái này có lẽ như Côn Luân nói qua. quyền lợi càng lớn. trách nhiệm càng nặng. Bọn họ khinh thị ngươi, sẽ phải trà giá thật đắt. Theo ta thấy, lúc bắt đầu bọn họ căn bản không có đem ngươi trờ thành đổi thù. nhưng khi phát giác ngươi đã là đối thủ. muốn trà đi, thì lực đã khôngthể đủ. Phù Bình Cư Thước Sơn chính là ví dụ rất tốt, hắn hiện tại. nếu muốn thắng ngươi, thì chi còn có một phương pháp”.
“Phươngpháp gi?” Tiêu Bố Y nghiêm nghị hòi.
“Đường đường chính chính dùng đại quân đánh bại ngươi” TưNam nói.
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Ta đánh bại hắn có rất nhiều phương pháp, nhưng mà ta cũng chi muốn dùng đại quân đường đường chính chính tiến vào chiếm giữ Quan Lùng, đánh bại Lý gia đạo! Chi cẩn Lý Uyên một khi đổ. thì cả đám tắt nhiên sẽ tán đi. Cô nói không sai. vô luận trước kiabọn họ khống chế nhưthế nào. cho tới hóm nay. đại cục đã khôngphải bọn họ có thể nắm giữ. Bùi Củ bò bao công sức, lại chi có thể bại trốn Hà Bắc, Phù Binh Cư Thước Sơn muốn giết ta để một lằn vất vả suốt đời nhàn nhã, hôm nay lại chi có thể thầm trợ giúp Lý Đường, ám toán Tiết Cử. lại sợ ta biết được mà phòng bị. Mao Sơn đạo tung lời đồn đầu độc. cùng đã là chuyện vô bổ. ta đánh sau khi đánh Hà Bắc. còng Quan Lũng, Thái Binh ba đạo không công cũng tự diệt!”
Hắn nói hào khí tới tròỊ hiển nhiên trong lòng sớm đã có ý định. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Tư Nam buồn buồn thờ dài nói: “Còn Luân nói không sai. Bọn họ đều vọng tưởng nghịch thiên mà làm việc, nhưng không biết, ngược lại giúp ngươi quặt khởi. Lịch sử này… thật vi điệu”.
Tiêu Bổ Y ngơ ngẩn, “Bọn họ nghịch thiên làm việc?”
“Đúng vậy. ngươi là thiên cơ. ngươi là đại tướng quán Vô Thượng Vương, ngươi vốn sẽ nam chinh bắc chiến, bách chiến bách thắng, ngươi muốn tiêu diệt Đột Quyết. chinh phục Cao Lệ. ngươi là nhân vật trong mệnh đã định, bọn họ vọng tưởng kháng ngươi. Chẳng lẽ khôngphải nghịch thiên làm việc sao?”
Tiêu Bố Y vốn cho là mình hoàn toàn hiểu rõ. giờ khắc này lại hồ đồ.
Hắn trầm mặc xuống, Tư Nam cũng có tâm sự. Tiêu Bổ Y nhìn thấy cái bóng trên mặt đắt đã quá ngắn, lúc này mới ngẩng đầu nhin tròỊ phát hiện đã đến buổi trua. thầm nghĩ minh thật hoang đường. Hôm nay hắn theo đại quán, một ngày một đêm không về. Trương Trấn Chu nhắt định lòng nóng như lửa đốt.
Đứng dậy, Tiêu Bố Y cười nói: “Tư Nam. Ta còn phải tiêu diệt Đột Quyết. chinh phục Cao Lệ. việc cũng không đợi ta. cô nếu thích, thì cùng ta quay lại trong doanh, sau này từ từ nói chuyện có được không?”
Tư Nam ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y. “Ngươi sau này có tính toán gì khõng? Ngươi mặc dù nói bốn đạo. nhưng Còn Luân, ngươi còn hình như cũng không nói gì”.
Tiêu Bổ Y trầm ngâm nói: “Tư Nam. Đối với Côn Luân, ta cũng không hiểu rò cho lắm. Người này cực kỳ thần bí, ta xưa nay vẫn chi nghe kỳ danh, chưa từng được gặp. Nhưng có chuyện làm cho ta kỳ quái, đó chính là Còn Luân, cẩu Nhiêm đã lặp lời thề không nhúng tay vào chuyện núi sông, vậy hắn tại sao lại hai lẩn an bài cô ám sát Dương Quảng? Cái này thật sự cùng với lời thề của hắn có sự vi phạm rất lớn!”
Tư Nam gặt đầu nói: “Ngươi nói chính là chồ mà ta nghi hoặc. ta… ta cũng muốn tim hắn. bời vì… có việc, nhắt định là hắn mới có thể cho ta đáp án”.
“Ta và cô mục đích dù không giống nhau. Nhưng đều là muốn tim Côn Luân này” Tiêu Bố Y cười nói: “Đà như vậy. Đạo bất đồng, cùng có thể cùng mưu. Thái binh ba đạo hòm nay đã lung lay sắp đổ. Ta nghĩ Côn Luân cho cô âm thẳm giúp ta. sớm muộn sẽ cùng ta gặp mặt. Đã như vậy. dù sao cô tìm hắn cũng không thấv. cô ờ lại bên cạnh ta, cơ hội có thể gặp được hắn càng lớn hơn một ít. Huống chi. đại ca của ta sớm muộn cũng tới tìm ta. đền lúc đó… cô cũng có thể hướng về phía hắn hòi thăm việc này”.
Tư Nam trầm ngâm, ánh dương chiếu lên trên khuôn mặt trong suốt như ngọc của nàng, nổi lên một quầng sáng nhè nhẹ.
Nàng bất luận có vẻ mặt gì, thì cũng thể hiện ra vẻ đẹp khó cưỡng.
Nhưng điểm chết người nhắt là, bản thân nàng lại hồn nhiên không phát giác ra. ỏ trong suy nghĩ của nàng, dung nhan so với đáp án mà nàng muốn, bé nhỏ không đáng kể.
Tiêu Bổ Y thấv vẻ mặt của nàng, tim cũng đập mạnh. Kiệt lực làm cho bản thân dời ánh mắt đi, lúc này mới nói: “TưNam. ý của cô thế nào?”
“Trước mắt hình như chi có biện pháp này” Tư Nam trầm giọng nói: “Tiêu Bố Y. ta và ngươi cùng một chỗ”.
Nàng nói binh thản, Tiêu Bố Y thờ phào một hơi. “Vậy cô tốt nhắt là đem khăn che mặt lại đi”.
“Vì sao?” TưNam kỳ quái nói.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Loại dung nhan tuyệt thế như cô, chi sợ để cho binh sĩ của ta nhìn thấv, sẽ như si mê như say, vô tâm tác chiến. Phù Binh Cư thật giả đều không cải biến được vận mệnh, chi sợ cùng bị cô một tay phá hủy”.
TưNam lạnh lùngnói: “Ngươi nghĩ 1’ẳng ta khôngbiết ngươi nghĩ cái gì sao?”
Tiêu Bổ Y khó nhọc nói: “Ta nghĩ cái gi?”
Tư Nam bĩu mòi. “Bởi vì ngươi là Tâv Lương vương, bời vì ta giống như Trần Tuyẽn Hoa. Tâv Lương vương lắv Đại Tùy làm căn cơ, lấy báo thù cho Dương Quảng là nhiệm vụ của minh, lấv binh thiên hạ làm mục tiêu, tại sao lại cùng hồng nhan họa thủy hại nước hại dân ờ cùng một chỗ? Ngươi bào ta bịt khăn che mặt. là không muốn người khác biết được là ta giống như Trần TuyênHoa”.