Đối với phái vẽ trừu tượng cổ đại, nàng không có chút hy vọng nào nên bức họa được mở ra, quần thần nghe nữ hoàng trên ngai vàng bắt đầu phê bình.
“Người này ăn cái gì lớn lên vậy, hù trẫm sợ chết rồi, tiếp đi.”
“Thấp như vậy sao, tiếp đi.”
“Xấu như vậy, tiếp.”
“Kế tiếp…”
Đợi đến khi xem xong bức vẽ cuối cùng, trên mặt quần thần đều có chút không nhịn được, những người bị chửi trong bức họa cũng có con cái nhà bọn họ.
Con mình bị chê bai thậm tệ như thế thì ai có thể vui vẻ?
Minh Thù dường như thấy được giá trị thù hận +100, +100…
Minh Thù ném bức họa, vừa nhìn về phía Ninh Phù Dung, lộ ra một hàm răng trắng, nụ cười ôn hòa: “Thừa tướng đại nhân, trẫm nhìn ngươi thực sự rất tốt.”
Ninh Phù Dung không nói tiếp nổi, nàng có thể nói như thế nào? Quỳ xuống kêu không muốn hay bằng lòng? Đều không thể!
Tình hình có chút lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Minh Thù cảm thấy hơi đói, cho bãi triều.
Thù hận không phải một sớm một chiều là có thể kéo được đầy.
Không sao, chúng từ từ sẽ đến đủ.
Trẫm có nhiều thời gian.
Ăn no lại chiến!
–
Ra khỏi đại điện, Ninh Phù Dung đi một mình, bên cạnh là đại thần cùng đi ra, bọn họ nén thấp âm thanh thảo luận.
“Bệ hạ sẽ không thích thừa tướng thật chứ?”
“Thừa tướng là nữ tử, bệ hạ sao có thể thích nữ tử…”
“Dung mạo của thừa tướng, ai mà không lay động? Bệ hạ trước kia vẫn hay ở cùng thừa tướng, ta thấy bệ hạ rất có khả năng thích thừa tướng.”
“Chuyện này…”
Các đại thần cảm thấy khó mà tin được, lại cảm thấy không hợp lý.
Thân là nữ hoàng, sao có thể thích nữ tử.
Mà Ninh Phù Dung nghe xong những nghị luận kia, cả người càng cảm thấy không khỏe.
Đông Khuynh vẫn rất ỷ lại nàng, đây là do một tay nàng tạo thành, cũng là kết quả nàng muốn.
Nhưng…
Thích nàng ta?
Ninh Phù Dung nhớ tới lần trước Đông Khuynh xuất cung gặp được nàng và một vị công tử, sau khi hồi cung, nàng ấy tiếp nhận nam tử được đưa đến, còn an bài tại Vị Ương cung.
Chẳng lẽ là dỗi mình?
Ninh Phù Dung nhịn không được cả người sởn cả gai ốc, trong lòng cảm thấy hơi hoang đường.
Nam tử thích nam tử, nữ tử thích nữ tử… trong lịch sử, cũng không phải là không có ghi chép như vậy.
Bình thường gia đình sẽ cảm thấy như vậy là có bệnh, là trúng tà, nhưng nhà đế vương thì sao? Đế vương muốn thích người nào, ai dám ngăn cản?
Có thể chỉ như vậy mới giải thích được, nàng mượn cớ đối xử với mình như vậy…
Ninh Phù Dung càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo, nàng nhanh chóng hồi phủ: “Dịch công tử đâu?”
Người hầu bên cạnh trả lời: “Ở thư phòng.”
Ninh Phù Dung bước nhanh về phía thư phòng, Dịch Lãng thấy nàng trở về, đứng dậy nghênh đón. Ninh Phù Dung cũng chỉ tiến lên cởi y phục hắn, thư tịch trên thư án bị lùa xuống đất.
“Đại nhân… người…”
Câu nói kế tiếp của Dịch Lãng bị chặn lại, hai người mây mưa ở thư phòng một hồi.
Xong việc Ninh Phù Dung mới thở phào, nàng vẫn thích nam tử.
Dịch Lãng khoác y phục, không hiểu hỏi Ninh Phù Dung: “Đại nhân, người làm sao vậy?”
Ninh Phù Dung xoa chân mày, kể chuyện ở triều đình hôm nay cho Dịch Lãng nghe qua.
Kiếp trước Dịch Lãng cũng rất thích nàng nhưng trong mắt nàng chỉ có Diệp Mạc Trần, mãi đến khi chết mới biết được hắn đối với mình tình nghĩa sâu đậm nên đời này nàng đã sớm đặt người đàn ông này bên mình.
Diệp Mạc Trần nàng muốn, Dịch Lãng nàng cũng muốn.
“Trước đây lúc người tiến cung, tuổi nàng ta còn nhỏ. Người theo nàng ta hơn ba năm như vậy, thậm chí có lúc ở cùng một chỗ với nàng ta, nàng ta có tình cảm khác đối với người cũng là điều có thể lý giải.” Dịch Lãng chậm rãi nói:
“Đại nhân, nếu quả thật là như thế thì đây cũng là một cơ hội tốt.”
“Ngươi bảo ta đi lấy lòng nàng ta?”
“Đại nhân, nàng ta suy cho cùng vẫn còn con nít, dỗ dành là được rồi.”
Ninh Phù Dung: “…”
Nàng cảm thấy không đơn giản như vậy.
Nhưng điều Dịch Lãng nói và suy nghĩ của nàng trước kia không hẹn mà gặp, vì sao nàng ta đột nhiên nhắm vào mình như thế? Không có dấu hiệu nào, bên người nàng ta cũng không xuất hiện người nào..
