Tạ Duẫn hét lên: “Đúng, còng lại.”
Vừa dứt lời, Tạ Duẫn sững người.
“Khoan đã, điều này không đúng, anh họ anh uống say à, nói lộn rồi.”
“Sao có thể còng em chứ?”
“Là còng tên nhãi đó lại!”
Trong mắt Tạ Mạnh Trí tràn ngập sự giận dữ, quát lớn: “Không nghe thấy mệnh lệnh sao? Lập tức còng Tạ Duẫn lại cho tôi!”
Lần đầu tiên sai có thể là nói lộn.
Lần thứ hai sai, ha ha, điều đó khả năng không phải sai, là cố ý nói như vậy.
Cảnh sát dưới trướng đâu có quan tâm nhiều như vậy, tất cả đều nghe lệnh làm việc, cấp trên bảo sao làm vậy, trực tiếp ghì Tạ Duẫn xuống đất còng lại.
Tạ Duẫn mặt mày đần thối.
Chuyện quái gì đây?
Anh ta gọi anh họ đến làm chủ thay cho mình, sao anh họ đến không những không làm chủ anh ta, còn còng anh ta lại?
“Cứu binh” này có chút không đúng?
Tạ Duẫn khẩn trương hét lên: “Anh họ, anh đừng nói đùa với em, trò đùa này không hề vui.”
Tạ Mạnh Trí tức giận quát: “Ai đùa với cậu?!”
“Không phải, anh họ anh không phải nói đùa sao? Vậy đầu của anh bị hỏng rồi sao? Em là em họ của anh, anh sao lại đi giúp người ngoài? Anh mau thả em ra!”
“Im mồm!”
Tạ Mạnh Trí đi tới trước, chào kiểu quân đội với Giang Nghĩa, cung kính nói: “Xin chào tổng phụ trách, xin lỗi, là thuộc hạ làm việc không nên thân, để họ hàng gây chuyện thị phi.”
Tổng phụ trách?
Tạ Duẫn ngốc rồi, anh họ của anh ta sao còn chào kiểu quân đội với người khác, hơn nữa thái độ thấp hèn như vậy?
Trước giờ chỉ có người khác khách sáo với anh họ.
Kẻ ngốc cũng biết, thân phận của Giang Nghĩa nhất định ở trên Tạ Mạnh Trí, lần này Tạ Duẫn coi như đá phải tấm sắt rồi.
“Chuyện này… em…”
Tạ Duẫn không biết nên nói gì mới được, hóa ra anh ta đã đắc tội với một nhân vật lớn lại còn không biết, muốn mời anh họ đến cứu cánh, kết quả anh họ không thèm hỏi, trực tiếp còng anh ta lại.
“Tên nhãi” này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.