“Được, vậy thì Đồ gia sẽ trả lại nàng ta cho cậu, sau đó nhận lỗi, cậu thấy sao?”
Nghe vậy, Đồ Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng hắn ta vừa định lên tiếng thì bị Đồ Khắc Định giữ chặt.
Ôi chao! Lão già này rất có bản lĩnh, co được giãn được, đến nước này mà vẫn có thể nhịn.
“Đồ lão gia, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần quan phủ để làm gì? Lôi Đồ công tử ra đây cho ta!”
“Không… cha… cứu con… cứu con…”
Nhưng sao bọn họ có thể là đối thủ của cấm quân cho được, Đồ Hạo nhanh chóng bị lôi đến trước mặt Lãnh Thiên Minh, liếc thấy Chu Điền đang nằm hấp hối bên cạnh, Đồ Hạo vô cùng hoảng sợ.
“Công tử đừng đánh ta, ta sai rồi”.
“Ngươi sai ở đâu?”
“Ta không nên có ý đồ xấu xa với Nhan tiểu thư, không nên đả thương phụ thân nàng ấy, ta sai rồi”.
“Có nghĩa là… ngươi thừa nhận tất cả là do ngươi làm?”
“Đúng đúng, ta thừa nhận”.
“Vậy ngươi có thừa nhận bên dưới của ngươi… không được không?”
Sắc mặt Đồ Hạo cực kỳ khó coi, nhưng vì mạng sống, hắn ta đành phải ngoan ngoãn nghe theo: “Ta thừa nhận, ta… ta không được”.
(Đồ Hạo: Tác giả, ta giết chết ngươi! Tác giả: Được rồi, cho ngươi làm nhân vật chính bộ tiểu thuyết tiếp theo.)
Lãnh Thiên Minh gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Á… đừng… ui da… cứu mạng… á… đau… Cha ơi… á…”
Đồ Khắc Định tái mặt nhìn con trai bị đánh đến chết đi sống lại, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác.