Tới cùng Sở Bằng cũng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi rồi, đối với mấy chuyện bát quái thật thật giả giả này cũng không hề để tâm, ông chỉ nhìn chằm chằm Cố Lan San một hồi, rồi cười nói: “Nếu như tâm tình không tốt, nên nói ra một ít, có thể nói cho tôi nghe cũng được.”
Không biết đến cùng có chuyện gì xảy ra, Cố Lan San hiện tại cảm thấy Sở Bằng cho cô cảm giác rất thân thiết, cô nhìn mặt sông một hồi, thật sự mở miệng, nói về chuyện xưa của mình.
Có lúc, con người thật kỳ lạ, có một số việc không có cách nào nói với người mình quen, nhưng lại có thể bày tỏ với người xa lạ.
Thậm chí, người xa lạ này còn mang cho mình cảm giác an toàn, người xa lạ lại hơn người quen.
Sở Bằng rất lịch sự, lúc Cố Lan San nói chuyện, thần thái của ông vẫn rất chuyên chú, hơn nữa ông cũng không hề lên tiếng cắt đứt, nhiều lúc khiến Cố Lan San có cảm giác mình giống như đang tự nói một mình, dần dẫn từ ban đầu cô còn cất giữ nhưng đến cùng cũng không cất giấu gì nữa.
Cố Lan San hướng về Sở Bằng nói rất nhiều, từ lúc chín tuổi bị mẹ bán đến nhà họ Cố, đến lúc gặp Hàn Thành Trì và Thịnh Thế, rồi đến việc về sau cô lại chú ý và yêu Hàn Thành Trì, cùng với những chuyện huyên náo với Thịnh Thế như thế nào, cuối cùng hiện tại là li hôn.
Mãi cho đến khi Cố Lan San nói xong chữ cuối cùng, Sở Bằng vẫn không lên tiếng, ngược lại đi vào xe, sau đó lấy một bình nước cho Cố Lan San.
Lúc này trong mắt Cố Lan San đã đo đỏ, cô nhận lấy nước, nói ra câu “Cảm ơn” cũng mang theo sự run rẩy, cô uống một hớp nước, lại cảm thấy trong lòng mình thật sự như không còn khổ sở như vậy nữa.
Có vài thứ, sau khi thật sự nói ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Cho nên, Cố Lan San hướng về phía Sở Bằng nở nụ cười ngọt ngào, đặc biệt chân thành nói: “Chú Sở, cảm ơn chú.”
Sở Bằng cười cười, lúc này ông mới mở miệng: “Lan San à, thật ra thì cô biết không, lúc cô đang còn trẻ tâm tư sẽ dễ dàng đâm vào những chỗ nhầm lẫn, đem nhầm cảm động thành tình yêu, đem nhầm khách qua đường thành tình cảm chân thành.”