Cô ấy không tin vị trí của mình trong lòng Lệ Nghiêm không sánh bằng Cố Yên.
Cô ấy siết chặt nắm đấm, cảm thấy mình có thật nhiều can đảm.
Cô ấy hít sâu, xoay người nhìn Cố Yên với ánh mắt không hề nao núng.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt Cố Yên thì cô đã biết trận chiến của mình với Bạch Thư Hân chắc chắn phải diễn ra.
“Cố Yên, trước đây tôi cảm thấy bản thân mình đã làm sai, tôi và anh ấy không thể có bất kì kết quả gì cả, tôi chỉ hại anh ấy mà thôi. Nhưng bây giờ, chúng tôi không hề có mối quan hệ máu mủ gì, tôi có thể công khai nói cho anh ấy biết tôi thương anh ấy! Tình cảm của tôi sẽ không bao giờ bị ẩn giấu trong bóng tối không dám nói cho bất kì ai nữa.”
“Tôi không cho là mình sẽ thua trong tay chị, chị và anh ấy mới quen biết nhau bao nhiêu năm còn tôi lại ở bên anh ấy bao nhiêu năm? Tôi tin chắc trong lòng chị biết rõ điều đó! Lệ Nghiêm đối xử với tôi thế nào? Tất nhiên không thua kém gì chị rồi, tôi không tin anh ấy chọn chị mà không chọn tôi!”
“Thế ư? Cô đã nhảy ra khỏi mối quan hệ anh em này rồi nhưng Lệ Nghiêm thì chưa đâu. Mẹ ruột của anh ấy vừa mới qua đời gần đây, anh ấy đang chịu một cú sốc rất lớn, bây giờ cô lại chạy tới tìm anh ấy và nói cho Lệ Nghiêm biết rằng cô yêu anh ấy rất nhiều năm rồi, cô nghĩ anh ấy có thể chấp nhận được không?”
Cố Yên bình tĩnh phân tích, cô ấy lớn hơn Bạch Thư Hân vài tuổi nên tất nhi cũng suy nghĩ chín chắn hơn nhiều.
Cô ấy lại càng hiểu rõ tất cả những suy nghĩ và hành động của người đàn ông đó.
Trong chuyện này thì Bạch Thư Hân mãi mãi không thể bằng cô được. Bạch Thư Hân nghe Cố Yên
nói thế thì nhíu mày lại thật chặt. Sự thật đúng là như thế, đây là một cú sốc quá lớn.
Cô ấy khẽ cắn môi nói: “Được thôi, từ giờ đến khi hai người kết hôn vẫn còn một khoảng thời gian, tôi sẽ ngăn cản đám cưới của hai người.”
“Anh ấy có suy nghĩ phải chịu trách nhiệm với tôi, anh ấy sẽ không chọn cô đâu.”