[Âm Âm: Lần này Tiểu Đồng tự tin thế.].
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
[Anh Hạo: Hứ, không thèm nói cho cậu biết.] [Sếp Quý: Tôi chơi cờ cá ngựa với cậu nha ヾ(@^▽^@)ノ.] [Anh Hạo:… Thường sẽ thưởng điểm trưởng thành đặc biệt.] [Sếp Quý: Điểm trưởng thành đặc biệt á? Khác điểm thường ở chỗ nào vậy?] [Âm Âm: Điểm trưởng thành đặc biệt không chỉ thay đổi được hình thái của hệ thống, mà còn có thể mở ra mấy chức năng đặc biệt.] [Anh Hạo: Ví dụ như quyền truy cập tương tác giữa các hệ thống.] [Anh Hạo: Nếu cậu giành được hạng nhất thật thì có thể cho tôi vào thế giới của cậu chơi được không? Tôi muốn tham gia bài kiểm tra trí năng AI lần trước ý, với lại ngồi chơi cờ cá ngựa trực tiếp nữa.] [Anh Hạo: Để cảm ơn, tôi có thể dạy ký chủ của cậu vài mánh khóe vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn, giúp hắn nâng cao giá trị vũ lực, một chọi nhiều người không thành vấn đề, cậu chắc không có dữ liệu này đâu.] [Âm Âm: Ha ha ha ha, chị cũng muốn đến, chị có thể dạy ký chủ nhà em chuyện yêu đương nha, hình như Tiểu Đồng cũng chưa có kinh nghiệm mảng này phải không nè?] [Sếp Quý:… (⊙o⊙)!!!]Sau khi nghe xong những lời hứa hẹn mà đồng nghiệp vẽ cho, bây giờ Quý Đồng chỉ có một ước muốn: Đó là nhanh chóng đến Đại hội thể thao, rồi nhanh chóng đạt hạng nhất khảo hạch trong cuộc họp thường kỳ, sau đó nhanh chóng đến thời điểm mình mặc âu phục một đánh mười kẻ côn đồ.
… Hình như hơi nhanh quá thì phải.
Nhóc người máy trên mặt đồng hồ thả mình tưởng tượng rồi cười ngây ngô.
Nghe Quý Đồng báo cáo xong, Bùi Thanh Nguyên nghe thấy một giai điệu vui vẻ vang lên.
Giờ không cần Quý Đồng giải thích hắn cũng đoán được BGM này thể hiện cho sự vui vẻ và phấn khích.
Biết nhiệm vụ có tiến độ, Bùi Thanh Nguyên cũng thấy vui vẻ, hắn còn nghĩ đến phần thưởng mà nhiệm vụ sẽ phát nữa.
Sau khi trưởng thành, Quý Đồng sẽ trông như thế nào?
Bỗng dưng hắn lại nhớ đến thiếu niên không rõ mặt kia.
Tại sao hắn lại mơ thấy một người lạ không quen biết?
Dù không thấy mặt thì Bùi Thanh Nguyên cũng cực kỳ khẳng định, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bóng lưng kia trong cuộc sống hiện thực.
Nếu như đã gặp, hắn nhất định sẽ không quên.
Trên con đường nhỏ trong sân trường vào mùa Thu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống những tán lá và khuôn mặt non nớt của học sinh. Giữa đám đông, một thiếu niên đeo đồng hồ vô thức ngước lên nhìn bầu trời sáng rực, rồi lại cụp mắt xuống.
Không giống mặt trời trong giấc mơ.
…
Ba ngày còn lại của tuần giao lưu nhanh chóng diễn ra, nhóm học sinh của các trường khác hiển nhiên cũng càng trở nên thoải mái, khác hẳn với sự rụt rè và ngưỡng mộ của những học sinh giao lưu mọi năm trước. Họ nhìn mọi thứ mới lạ nơi đây bằng đôi mắt bình thản và phóng khoáng, giống như một miếng bọt biển đang cố gắng hấp thụ phong cảnh.
Trong bầu không khí này, những lời lẽ và hành động nhắm vào người khác với ý đồ xấu xa trở nên hết sức nực cười, chúng dần dần biến mất, hay ít nhất là không còn thể hiện ra ngoài nữa.
Tiết tự học sáng, vào học, nghe tọa đàm, ăn cơm, hoạt động trong câu lạc bộ, giải trí vào thời gian rảnh, sinh hoạt hàng ngày đều rất phong phú.
Quý Đồng bất thình lình lên tiếng cảm thán trong đầu hắn: “Cuộc sống trung học tốt đẹp thật đấy, có xúp nấm, có con công, còn có thể kết bạn tốt rủ đi vệ sinh cùng nhau nữa.”
Bùi Thanh Nguyên đoán hệ thống nhà mình có lẽ đã tiếp thu toàn bộ kho tàng từ ngữ và câu nói chứa chữ tốt trong giai đoạn học trung học.
Lịch trình hàng ngày của hắn giống với những bạn khác, nghe giảng cùng một lớp, ngắm nhìn cùng một phong cảnh. Điều khác biệt duy nhất là hắn thường xuyên mơi thấy căn phòng màu trắng kia. Mỗi giấc mơ hầu như không thay đổi gì cả, luôn có ánh nắng, mưa, bóng lưng cô độc và sự cô đơn dai dẳng đến nỗi ngay cả hắn cũng sắp không chịu đựng được nữa.
Bùi Thanh Nguyên luôn nghĩ rằng mình đã quá quen với sự cô đơn. Cuộc sống với đầy rẫy quy định nghiêm ngặt khi sống trong gia đình họ Bùi từ nhỏ, và mọi thứ hắn phải trải qua sau khi thân thế bị phơi bày, khiến hắn ngày càng quen với sự im lặng, mãi đến khi hệ thống xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Nhưng so với giấc mơ kia, ít nhất hắn vẫn có một thế giới rực rỡ sắc màu.
Lúc nghỉ ngơi, Bùi Thanh Nguyên thường xuyên ngẩn ngơ nhớ đến cậu thiếu niên xa lạ xuất hiện trong giấc mơ kia.
Hắn thậm chí bắt đầu lo lắng, trong những giấc mơ sau này, thiếu niên đó sẽ ra sao?
Tình trạng của cậu ấy sẽ ngày càng tồi tệ hơn à?
Bùi Thanh Nguyên không nói chuyện này cho Quý Đồng biết, cũng không thử miêu tả cảm nhận trong lòng mình.
Bởi vì hắn nghĩ, đây là câu hỏi mà hệ thống của hắn sẽ không trả lời được.
Cho đến bây giờ, Quý Đồng lúc nào cũng vui vẻ.
Nhưng sau khi ngày càng thân thiết hơn với những người bạn mới, Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng không kìm nén được những cảm xúc ngày càng nặng nề trong lòng mình, mà hỏi những người bạn cùng trang lứa với mình.
“Nếu các cậu bị nhốt vào một chỗ và không thể ra ngoài từ nhỏ, mỗi ngày đều rất cô đơn, vậy các cậu sẽ trở nên như thế nào? Liệu có sụp đổ không?”
Vào giờ ăn trưa, trong nhà hàng ồn ào, mọi người nghe xong đều nghiêm túc suy nghĩ.
“Vậy cuộc sống ấy sẽ rất vô nghĩa, tớ đoán có lẽ tớ sẽ muốn chết.” Có người trả lời.
“Mẹ tớ cũng giống thế, vì đi đứng không tiện nên ít khi ra ngoài lắm.” Tiêu Tân Thần nói không e dè: “Nhưng mà ông bà ngoại đều thương mẹ tớ lắm, ông ngoại tớ còn về hưu sớm để ở nhà chăm sóc mẹ tớ nữa cơ. Về sau thì gặp bố tớ, mẹ tớ lại càng hạnh phúc hơn kìa, không khác gì người bình thường cả.”
Thẩm Dịch Minh lắc đầu: “Tớ không tưởng tượng được, tớ không có ý chí kiên cường nên chắc chắn sẽ sụp đổ.”
“Có điện thoại không?” Lâm Tử Hải suy ngẫm: “Có điện thoại thì đỡ hơn một tí, nhưng vẫn đáng sợ.”
“Sao cậu nói cậu chủ động nộp điện thoại cho cô giáo rồi? Nhớ nó rồi à?”
“Hôm qua cô chủ nhiệm đưa lại cho tớ rồi, nói để tớ còn liên lạc với người nhà…”
“Bảo sao hôm nay mắt cậu lại thâm quầng thế kia!”
Trong tiếng cười, có người tò mò nhìn về chiếc đồng hồ màu đen trên tay Bùi Thanh Nguyên.
“Bé Đẹp cảm thấy thế nào?” Người kia hỏi: “Bé Đẹp có trả lời được vấn đề này không?”
Màn hình sáng lên, nhóc người máy xuất hiện trên màn hình như thường lệ, ngỡ ngàng chớp mắt.
“Bé Đẹp cảm thấy không có gì thay đổi cả.”
“Tại sao?”
“Con người có thể ăn, rất hạnh phúc.”
Nhóc người máy trả lời bọn họ bằng giọng nói máy móc quy củ.
“Đáp án này nghe quen thế nhỉ, hình như hôm qua nói rồi thì phải. Không ngờ Bé Đẹp lại lừa bọn ta!”
“Bé Đẹp đúng là AI, không hiểu con người bọn ta gì cả.”
Bé Đẹp lập tức mỉm cười: “Bé Đẹp sẽ cố gắng học tập.”
Trước vẻ mặt đáng yêu của nó, tiếng cười đùa của các thiếu niên càng ầm ĩ.
Ánh mắt Bùi Ngôn lướt qua bàn ăn ồn ào sôi nổi của các học sinh giao lưu bên kia, nơi có những người bạn cũ của y.
Ngay đối diện y là Hướng Cẩm Dương đang cười nói: “Tiểu Ngôn, đến chiều thầy Tề của Đại học Giang Nguyên vẫn còn ở đây, thầy ấy ở lại để nghe diễn thuyết của những giáo sư khác với giáo sư Tiêu, em có muốn đến chào hỏi không?”
“Em cũng đọc kha khá sách rồi, dì Diệp vốn cũng định dẫn em đến gặp những học giả trong lĩnh vực này, nếu sau này em muốn theo học chuyên nghiệp thì giờ là lúc nên trải đường cho em rồi, nhóm thầy Tề chính là lựa chọn tốt nhất…”
Giọng điệu của gã ôn hòa cực kỳ, như thể hết lòng hết dạ suy nghĩ cho bạn của mình.
Bùi Ngôn im lặng một hồi, chợt nói: “Em không học được.”
“Em nói gì cơ?” Hướng Cẩm Dương còn tưởng mình nghe nhầm.
“Em không học được nên em không muốn đi.” Y thì thầm lặp lại, lần đầu tiên chủ động đứng dậy rời đi: “Em ăn xong rồi, em muốn về lớp trước… Xin lỗi.”
Hướng Cẩm Dương sững sờ nhìn bóng lưng của y, đột nhiên siết chặt nắm đấm.
Trên phòng ăn tầng hai, cậu học sinh tuấn tú đeo kính lặng lẽ rời mắt.
Những người bên cạnh đang bàn tán về bầu không khí ngầm đang sôi sục trong trường, phàn nàn về đám học sinh giao lưu ngứa mắt, tiện thể nói về các hoạt động giải trí cuối tuần.
“Văn Bạch, cậu có đi xem buổi nhạc kịch vào thứ Bảy không? Đây là lần đầu tiên đoàn kịch này đến lưu diễn trong nước, cháy sạch vé rồi, nhưng mà chú tớ đã giữ cho tớ mấy vé vị trí vàng.”
“Cảm ơn, tớ không đi đâu.” Trang Văn Bạch mỉm cười từ chối: “Có việc khác rồi.”
Mấy màn kịch giả tạo làm sao thú vị bằng thực tế được?
Một nhóm người ăn xong bữa trưa, lúc đứng dậy rời đi, có người không cẩn thận đụng phải lọ hoa thủy tinh trên bàn, cái lọ lảo đảo sắp đổ, may mà Trang Văn Bạch kịp thời đỡ nó.
Trước khi bó hoa thơm ngát rơi ra khỏi cổ lọ, rơi lả tả xuống sàn, lọ thủy tinh đã được để vững vàng vào vị trí ban đầu.
“Phù, may quá may quá.” Người kia khẽ thở phào: “May có Văn Bạch nhanh tay, phòng ăn cũng thật là, bày lọ hoa thủy tinh làm gì…”
“Không sao.” Trang Văn Bạch điềm tĩnh nói: “Nó sẽ không vỡ đâu.”
Nó sẽ luôn đựng những bông hoa này cho đến khi những bông hoa đó tàn úa.
Chớp mắt đã đến thứ Sáu, đây là ngày cuối cùng trong tuần giao lưu.
Toàn bộ lịch trình của năm ngày đã kết thúc, chỉ còn lại buổi lễ chia tay, học sinh giao lưu được sắp xếp về ký túc xá trước để thu dọn hành lý, sau đó vẫn sẽ có xe của trường tới đón mọi người đến hội trượng.
Trong tòa nhà ký túc xá tràn ngập bầu không khí buồn bã của sự chia tay, nhiều người đã kết bạn mới ở đây còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau, hẹn sẽ liên lạc.
Thầy Tiền là người đã tiếp đón bọn họ lúc mới đến đang chờ ở lối đi, giúp mọi người xách hành lý, còn nói với Bùi Thanh Nguyên rằng anh ta đã tìm suốt nhưng vẫn không thấy thông báo tìm mèo nào liên quan đến Nấm cả.
Biết rõ nguyên nhân trong lòng, Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh đáp lại: “Em sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Nhận ra ánh mắt mong chờ nhưng lại ngập ngừng của thầy Tiền, Nấm rất nể mặt mà đến trước mặt anh ta, cho phép anh ta chơi với mình một lúc, tiện thể để ký chủ có thể tập trung dọn dẹp đồ đạc.
“Nấm là chú mèo xinh đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất mà anh từng gặp đó.” Thầy tiền nói không ngừng.
Thầy Tiền cũng là một trong những người hiểu biết nhất cậu từng gặp.
Mèo Nấm duỗi móng vuốt ra, vỗ vào cánh tay thầy Tiền tỏ vẻ khen ngợi.
Bên ngoài ồn ào, Thẩm Dịch Minh đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, cảnh tượng quen thuộc này khiến cậu ta chợt nhớ đến một chuyện mình đã quên.
Cậu ta bước nhanh vào phòng của Lâm Tử Hải, rồi lại vội vàng ra ngoài, sau đó đi thẳng vào phòng của Bùi Thanh Nguyên.
“Có một bài toán tớ quên chưa hỏi cậu.” Thẩm Dịch Minh cầm cuốn vở bài tập tổng hợp bài sai của Lâm Tử Hải, lật đến một trang nào đó: “Hôm mới đến đây, Lâm Tử Hải hỏi tớ một câu, cậu ấy bảo cậu biết một cách giải khác nhưng tớ không tin, còn nói là không thể. Nhưng bây giờ tớ nghĩ chắc chắn là có, cậu dạy tớ với được không?”
Bùi Thanh Nguyên nghe vậy thì quay đầu lại, hắn nhìn thấy trong mắt Thẩm Dịch Minh ánh lên sự ham học hỏi mãnh liệt.
Bầu không khí thoáng yên lặng, hắn không đưa tay nhận lấy cuốn vở bài tập.
“Cậu sẽ tìm được lời giải.” Hắn nói: “Biết đâu vẫn còn cách thứ ba nữa.”