“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.”
Minh Thù dựa vào thân cây phía sau, thả lỏng thân thể:
“Ý nghĩa sự tồn tại của người sống là ở đâu? Ở chỗ vui vẻ, nếu như chính mình không vui, sống cũng chỉ khổ mà thôi, còn không bằng chết trăm lần.”
“…”
Tiểu thư đã giác ngộ cái gì đây? Nói chuyện kiểu gì mà nghe chẳng hiểu nổi?
“Vậy nếu như điều kiện khó khăn, không vui vẻ được thì sao?”
Trên thế giới này, có nhiều nhân tố không thể khống chế lắm, bất kỳ nhân tố nào cũng có thể dẫn đến bi kịch, không có nhiều chuyện thuận buồm xuôi gió như vậy.
“Người vui vẻ, ở đâu cũng đều vui vẻ.”
Minh Thù đưa tay vén tóc mai: “Mà ta…”
Sẽ nghĩ hết mọi cách để bản thân vui vẻ.
Hồi Tuyết nghiêng đầu, chờ Minh Thù nói câu tiếp theo, nhưng Minh Thù lại dời mắt, không định nói tiếp.
Trong lòng Hồi Tuyết có chút nghi hoặc, nhưng lại nghĩ tiểu thư thông minh nhất, những điều tiểu thư nói nhất định là đúng.
“Tiểu thư, người vui vẻ là tốt rồi. Hồi Tuyết mong người luôn vui vẻ.”
Một kẻ mê muội sùng bái mù quáng.
…
Trong sơn mạch Ma Phong cái gì nhiều nhất?
Kỳ hoa dị thảo và linh thú.
Linh thú đại lục này có hai cách sử dụng, bị người khế ước thành khế ước thú, dùng trong chiến đấu. Còn có một loại bị người chém giết, bán thú tinh, đổi lấy những thứ đồ khác.
Thế nhưng Minh Thù ở nơi này…
“Nó có thể ăn, bắt về đây.”
Minh Thù chỉ vào một con linh thú, cùng loại với bò ở cách đó không xa, ánh mắt sáng rực, bảo Lưu Phong đuổi theo.
Chạy trên mặt đất đều toàn là đồ ăn.
Trẫm muốn nhận thầu nơi này!
Lưu Phong dùng tốc độ cực nhanh chạy ra ngoài, linh thú bị kinh động, xoay người chạy vào cánh rừng. Trong rừng truyền ra vài tiếng kêu quái lạ, kinh động chim chóc trên cao, tiếng kêu la nhanh chóng biến mất, Lưu Phong kéo linh thú lớn gấp đôi hắn trở về.
Lưu Phong ném linh thú, xoay người đứng một bên.
“Tiểu thư… Người còn ăn sao?”
Hồi Tuyết co giật khóe miệng, nhìn linh thú đã chết. Bọn họ đi chưa được mấy dặm, tiểu thư đã ăn ba con linh thú!
Thịt linh thú cũng ẩn chứa linh khí, nhưng chỉ có rất ít người, có thể chuyển hóa linh khí này, cho nên linh thú cấp cao thường không phải dùng để ăn.
“Đói.”
Minh Thù nhìn Hồi Tuyết, trên trán viết rõ chữ đói.
Hồi Tuyết rất lo lắng, nói:
“Tiểu thư, em lo cơ thể người chịu không nổi, nhiều thịt linh thú như vậy, người có thể tiêu hóa hết đống linh khí này sao? Linh khí không thể chuyển hóa sử dụng, chồng chất trong thân thể sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa tiểu thư sao lại luôn thấy đói thế?”
Đúng, đây mới là trọng điểm.
Người tu luyện như bọn họ, giống nhau ở chỗ, dù cho hai ba tháng không ăn, cũng sẽ không chết.
“Có thể…”
Đôi mắt Minh Thù đảo đảo tròng mắt
“Có thể do ta phải lên cấp nên đói, đúng, chính là như vậy.”
Hồi Tuyết: “…”
Câu nói sau cùng kia, người nói cho chính mình nghe sao?
Khi tăng cấp, quả thực cần rất nhiều linh khí, Hồi Tuyết bắt mạch cho Minh Thù, xác định linh khí trong cơ thể nàng vận chuyển bình thường. Chần chừ một lúc, dưới ánh mắt đầy công kích của Minh Thù, lòng đầy nghi ngờ, nổi lửa nướng thịt.
Vị thịt nướng lan tỏa trong cánh rừng, ánh mắt trông mong của Minh Thù như con thú nhỏ chờ ăn, cực kỳ đáng yêu.
“Tiểu thư, có người đánh nhau.” Lưu Phong nhắc nhở một tiếng.
Mặc kệ mặc kệ, có bị đánh chết cũng là người khác.
Minh Thù không lên tiếng, Hồi Tuyết và Lưu Phong cũng không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục nướng thịt.
“Tiểu thư, đang đến gần chúng ta.”
Mới vừa rồi tiếng động còn ở rất xa, lúc này đã tiếp cận bọn họ.
“Tới thì tới thôi, để người ta tự do phát huy, đừng để ảnh hưởng đến họ.”
Thịt nướng của trẫm còn chưa chín.
Lưu Phong: “…”
“Tiểu thư!”
Hồi Tuyết chụp lấy tay Minh Thù: “Còn chưa chín đâu. Tiểu thư, bọn họ rất nhanh sẽ đánh tới đây.”
Hồi Tuyết còn chưa nói xong, tay Minh Thù còn chưa có rút về, một bóng đen từ bên trái bay tới.
Nhất thời đóm lửa văng lên, thịt nướng bị đánh bay đến cây khô bên cạnh, rơi vào bụi cỏ.
Minh Thù trơ mắt nhìn thịt nướng ục ục lăn hai vòng trong bụi cỏ, chìm trong đất bùn, dính một thân “gia vị”.
Thịt… Nướng… Của… Trẫm.