Dao Quang tông truyền thừa mấy chục ngàn năm, từ trước đến nay đãi ngộ của môn khách luôn khiến người ta phải đỏ mắt, còn tốt gấp ba lần đãi ngộ của các trưởng lão môn phái tầm thường.
Các tu sĩ hưng phấn nhìn nhau, âm thầm thề rằng phải thể hiện tốt hơn một chút.
Trong trận pháp, toàn bộ bầu không khí đều thay đổi.
Rất biết cách thu phục lòng người. Cố Thanh Sơn thấy vậy âm thầm gật đầu.
Lãnh Thiên Tinh không hổ là người đứng đầu các môn phái, rất biết đối nhân xử thế, chỉ vài ba lời đã dấy lên ý chí chiến đấu của mọi người.
Đột phá đám yêu ma như núi như biển này, nếu trong lòng không có ý chí chiến đấu và chấp niệm, rất nhanh sẽ bị bao vây bởi tuyệt vọng.
Như vậy, tất cả mọi người đều xong hết rồi.
Cuối cùng Lãnh Thiên Tinh nói: “Mọi người chuẩn bị đi, ngay khi trận pháp biến mất, chúng ta sẽ lên đường.”
Không ai đưa ra bất kì một dị nghị gì, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Cố Thanh Sơn cũng đi theo, quan sát trộm mọi người.
Ngũ Tiến và Mã Lục đứng trước mặt đội ngũ, thân hình khôi ngô, khí huyết dồi dào.
Vương Thành tây cầm trường kiếm phụ trách bên trái, bên phải là La Tiếu vác một đại đao đầu quỷ trên vai.
Còn Lãnh Thiên Tinh, trong tay chỉ cầm một cái quạt, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh, im lặng đứng sau mọi người.
Cố Thanh Sơn híp mắt đảo qua lại, có đánh giá trong lòng.
Hai tông sư võ đạo, một kiếm tu, một đao khách, một tu sĩ ngũ hành.
Hơn nữa còn có một tên ” pháp sư trận ” là mình, đội hình này thật sự không tồi.
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang suy tư, các tu sĩ cuối cùng cũng đã yên lặng chuẩn bị xong.
Linh quang của trận pháp không ngừng sáng tắt, cuối cùng lặng lẽ biến mất.
Ngũ Tiến hét lớn: “Ta đi trước!”
“Đi đi, bọn ta ở ngay đằng sau.” Lãnh Thiên Tinh vỗ vai hắn ta một cái, cổ vũ.
Ngũ Tiến hét lớn một tiếng, từng khối bắp thịt toàn thân căng cứng, khí huyết dồi dào hóa thành hai làn khói trắng, phun ra từ lỗ mũi.
Hắn ta lẳng lặng lên tiếng, chậm rãi hạ thấp bả vai, nhắm áo giáp nặng trĩu phủ đầy gai nhọn ra ngoài pháp trận.
“Thiếp Sơn Kháo!”
Quát lên một tiếng lớn, Ngũ Tiến lao nhanh ra ngoài pháp trận, ỷ vào áo giáp kiên cố mà một mạch lao ra mấy chục mét.
Yêu ma dọc đường không phải bị hắn ta đánh bay thì cũng bị áo giáp đâm thủng.
Yêu ma treo trên áo giáp, bị Ngũ Tiến duỗi tay bắt lấy, bẻ gãy cổ ném sang một bên.
Sau mấy chục mét, thế xông lên chậm xuống, Ngũ Tiến điên cuồng vung hai nắm đấm to đùng mà đập loạn.
“Liên Hoàn Trùng Tự Quyền! Chết hết cho tao!”
Các yêu ma bất ngờ không kịp đề phòng, mấy quái vật đầu quỷ mặt thú bị Ngũ Tiến đánh thành thịt nát.
Một hơi, hai hơi, mười hơi.
Hộc, hộc, hộc!
Ngũ Tiến há mồm phun ra một luồng khí trắng, thân hình hơi dừng lại một chút.
Sau khi toàn lực bùng nổ, có vẻ hắn ta hơi mệt mỏi.
“Bên dưới để ta!”
Mã Lục vượt lên, cơ thể biến thành người khổng lồ, vác một cái gậy sắt, đánh đám yêu ma dọc đường ngã trái ngã phải.
Thừa dịp này, Vương Thành rút trường kiếm, La Tiếu rút đại đao, hai người cùng nhảy ra ngoài.
Đao quang kiếm ảnh tầng tầng lớp lớp, chém đám yêu ma xung quanh Ngũ Tiến, Mã Lục nổ tung thành bụi máu.
Cố Thanh Sơn không chút do dự đuổi theo, nắm đĩa bát quái trong tay mà khẽ quát một tiếng: “Chư linh đại địa, nghe hiệu lệnh của ta, phân!”
Trong phút chốc, từng đợt sóng yêu ma xông tới đều bị rơi xuống,
Dưới chân bọn chúng, mặt đất nứt thành từng kẽ hở sâu không thấy đáy, kẹp chúng trong đó, không nhúc nhích được.
Mặt Lãnh Thiên Tinh lộ vẻ kinh ngạc.
Pháp sư trận này tuy tu vi không cao, nhưng bày trận lại rất thuần thục, trình độ trận pháp khá cao. Thật sự là một trợ thủ tốt.
“Cơ hội tốt!” Lãnh Thiên Tinh giơ quạt lên, không chút do dự bấm tay niệm chú thi pháp: “Sương Nhận Chân Trảm!”
Từng luồng khí lạnh nhỏ màu trắng mạnh mẽ tản ra, bỗng chốc xuất hiện trước mặt đội ngũ, giống như thu hoạch rơm rạ vậy, nhanh chóng cắt đứt đám yêu ma dưới đất.
Đám yêu ma lập tức bị trống ra một khoảng lớn, áp lực trước mặt mấy người cũng theo đó mà nhẹ hơn một chút.
Lại thấy Cố Thanh Sơn đã bố trí xong trận địa, để đĩa bát quái trước ngực, hai tay liên tục nhấn thật nhanh.
“Phong hỏa lôi thủy, thiên địa tụ linh!”
Linh quang nối tiếp thành vòng, vây sáu người ở bên trong.
“Cái gì? Tụ Linh Trận di động?” Lãnh Thiên Tinh kêu thất thanh.
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ không ngừng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nhận ra linh lực trong cơ thể đang chậm rãi khôi phục, lúc này mới lộ vẻ vui mừng.
Ngũ Tiến cười to: “Ha ha, Pháp sư trận rất giỏi! Nếu chúng ta còn sống trở về, ta nhất định sẽ nhận ngươi là huynh đệ!”
Ngay cả kiếm tu mặt lạnh Vương Thành cũng vẩy máu đen trên trường kiếm, xúc động nói: “Quá tốt!”
Thông thường, Tụ Linh Trận chỉ có thể để bố trí sắp đặt, một khi di chuyển sẽ mất tác dụng.