“ Trước khác giờ khác mà, ta cảm thấy Tự Nhi nói rất có đạo lý.”
“ Đại ca!” Khương Nhị lão gia vẻ mặt khiếp sợ.
Lời không biết xấu hổ như vậy hắn cũng nói ra được?
Khương An Thành vẻ mặt không kiên nhẫn: “ Chút chuyện bao lớn ấy, Tự Nhi đều đã mở miệng, chẳng lẽ lại muốn nó mất hết mặt mũi trước mặt người ngoài? Cô nương gia không thể so với tiểu tử thúi, da mặt mỏng lắm. Lại nói, mời Lưu tiên cô tới là chủ ý của các ngươi, bây giờ muốn người đi cũng là chủ ý của các ngươi, các ngươi đây là làm gì hả?”
Khóe miệng Khương Nhị lão gia co quắp.
Mời mấy bà cốt lơ tơ mơ như này không phải chủ ý của ông, mà đều là do mụ già ngu xuẩn xúi quẩy kia bày ra!
“ Được rồi, người liền lưu lại, qua ngày mai thích đi chỗ nào thì đi, ta đây đi nói với mẫu thân một tiếng.”
“ Phụ thân, con đi với phụ thân.” Khương Tự cười đuổi theo.
Khương Trạm nháy mắt với Khương Tự, thấp giọng nói: “ Có phải nên cảm ơn nhị ca kịp thời gọi cứu binh đến không?”
“ Quay đầu sẽ làm túi tiền cho Nhị ca.” Khương Tự hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Khương Nhị lão gia mắt lạnh nhìn một nhà đại phòng vui vẻ hòa thuận đi về phía Từ Tâm Đường, giao cho bà tử đưa Lưu tiên cô về khách phòng trước, rồi vội vàng đuổi theo.
“ Đây là Minh Mục Hoàn bí truyền của tổ tiên kẻ hèn, lão phu nhân sớm tối dùng một hạt, liên phục bảy ngày, mắt bệnh ắt sẽ có chuyển biến tốt đẹp.” Trong Từ Tâm Đường, một nam nhân trung niên để râu dê lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng lớn chừng bàn tay.
Đại nha hoàn A Phúc tiếp nhận cái bình nhỏ.
“ Lão phu nhân, ngài yên tâm đi, Trương tiên sinh trong khoản khám mắt tật rất nổi danh, nếu không phải con dâu mới nghe nói thì đã sớm mời người tới, cũng sẽ không để cho bà cốt đó lừa gạt con rồi.” Nhị thái thái Tiêu thị vẻ mặt hổ thẹn.
Phùng lão phu nhân xụ mặt gật gật đầu.
Nếu nước bùa của Lưu tiên cô đã từng uống chết người, thật cũng được, giả cũng thế, nước bùa này tuyệt đối không thể uống nữa, về phần đại phu chuyên trị mắt bệnh này, tạm thời cứ thử xem sao đã.
“ A Phúc, ngươi đi rót cốc nước, hầu hạ lão phu nhân uống thuốc.” Tiêu thị phân phó nói.
“Chờ một chút.” Khương Tự nhấc chân đi đến.
Tiêu thị vừa nhìn thấy Khương Tự, vô ý thức cau mày.
Lúc này, xú nha đầu này tại sao lại đến chen một cước chứ?
Chỉ cần lão phu nhân ăn Minh Mục Hoàn vào, như vậy việc của Lưu tiên cô coi như hoàn toàn trôi qua.
Mắt của Lão phu nhân mà tốt lên thì nói là do công lao của Minh Mục Hoàn, mà nếu không tốt lên được cũng không quan trọng, dù sao thì để làm cho con mắt đã mù một lần nữa nhìn thấy vốn là một chuyện khó khăn muôn vàn.
Khương Tự đi đến trước mặt Phùng lão phu nhân: “ Tổ mẫu, Minh Mục Hoàn này người hiện tại cũng không thể ăn.”
“ Sao vậy?” Sau khi một con mắt của Phùng lão phu nhân bị hỏng, đã chuyển từ táo bạo ban đầu thành kiềm chế bình tĩnh.
“ Lưu tiên cô lúc ấy nói, con mắt của người trong vòng ba ngày sẽ khỏi, nếu như hiện tại uống viên thuốc này một khi sinh ra xung đột gì đó, ảnh hưởng tới mắt khôi phục vậy phải làm gì bây giờ?”
“ Tứ cô nương, Lưu tiên cô là kẻ lường gạt, cũng không thể bởi vì một câu của bà ta mà chậm trễ lão phu nhân trị liệu được.”
Khương Tự bỗng nhiên cười: “Nhị thẩm, Lưu tiên cô là ngài tự mình mời đến đây đó.”
Tiêu thị cứng họng, chịu đựng lúng túng nói: “ Khi đó chỉ nghe thấy thanh danh của Lưu tiên cô, không biết chuyện bà ta từng trị chết người.”
“ Vậy Nhị thẩm có thể cam đoan vị Trương tiên sinh này không có chuyện gì khác không?”
“ Buồn cười, cô nương quý phủ đã nói như vậy, vậy kẻ hèn này xin cáo từ!”
“ Trương tiên sinh xin hãy dừng bước.” Tiêu thị vội vàng giữ người lại, mặt lạnh nói, “ Tứ cô nương, Trương tiên sinh ở đây chính là danh y nổi tiếng.”
Khương Tự không chút khách khí: “ Lưu tiên cô cũng là Thông Linh Giả nổi tiếng đó thôi.”
“ Đủ rồi, các ngươi muốn cãi nhau thì đi ra ngoài hết cho ta!”
Khương Tự lập tức khôi phục bộ dáng khéo léo: “ Tổ mẫu, Lưu tiên cô cùng Trương tiên sinh đều là Nhị thẩm mời đến. Tuy nói Lưu tiên cô bị người tìm tới cửa, nhưng tôn nữ lại cảm thấy nếu đã được xem là nổi danh thì vô luận là Lưu tiên cô hay là Trương tiên sinh tất nhiên đều có chỗ hơn người. Nay để ổn thỏa, người hãy ráng đợi thêm một ngày, nếu như buổi làm phép của Lưu tiên cô không thấy hiệu quả, thì lại dùng Minh Mục Hoàn của Trương tiên sinh cũng không chậm trễ gì mà.”
Phùng lão phu nhân trầm mặc một lát, yên lặng gật đầu.
Một ngày mà thôi, bà còn chờ được.
Bờ môi Tiêu thị giật giật, trong lòng tức giận không thôi.
Khương Tự lúc nào thì biết nói chuyện thế này, lại dỗ lão phu nhân đến đổi chủ ý! Cũng may từ đại tẩu nhà mẹ đẻ tìm hiểu được một số việc đến xem, thì Lưu tiên cô chính là thần côn, chờ thêm một ngày bà cũng không tin có thể phát sinh kỳ tích gì.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, sau khi sự tình Lưu tiên cô trị chết người truyền ra, các sòng bạc lớn cược mắt tật của lão phu nhân có thể khỏi đã đổi thành một bồi mười.
A Phi nghĩ đi nghĩ lại, liền lặng lẽ bỏ ra mấy xâu tiền đặt Phùng lão phu nhân không khỏi được.
Đây chính là tiền cưới vợ hắn tích góp nhiều năm, mặc dù đặt như vậy kiếm không được mấy đồng, nhưng dù sao cũng đỡ hơn cô nương kia mất cả chì lẫn chài.
Theo mặt trời sắp dời xuống núi Tây, ngoài cửa Đông Bình Bá phủ vô số ánh mắt lấp lánh mong chờ.
Trời tối rồi, cũng nên đến thời điểm ra kết quả rồi chứ nhỉ?