Quản sự thu chí đứng ở một bên cũng mở miệng nói: “Vương phi minhgiám, Vương gia và Vương phi đại hôn cả nhà lớn bé đều có ban thưởng.Đại phu nhân nhiều hơn năm trăm lượng, Trắc thái phi hai trăm lượng,Biểu tiểu thư một trăm lượng. Trong phủ bọn hạ nhân tất cả cũng được ban thưởng, thuộc hạ không dám trì hoãn, có thể đưa lên sổ sách làm chứng.” Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người DươngThiên Như. Nhìn xem bộ dáng một thân áo trắng, còn có bộ dáng suy nhượcphảng phất giỏ thỏi qua là ngã thật sự không phải không có bộ dáng bịngược đãi. Tôn ma ma trên gương mặt nghiêm túc hiên lên vẻ không vui.Đừng nói Vương phủ không có bạc đãi nàng. Cho dù thật sự bạc đãi nhiềunăm như vậy cũng là Vương phủ nuôi sống ngươi a? Vương gia và Vương phivừa mới đại hôn ngươi mặc lấy một thân y phục như vậy là có ý gì?
Mấy nha đầu đi theo Diệp Ly từ Diệp gia tới đối với vị Biểu tiểu thưmảnh mai này cũng rất có ý kiến. Tứ tiểu thư cũng đã đủ sở sở động lòngngười rồi, mà vị này so với nàng còn yếu đuối hơn. Hơn nữa Vương phủ đối với vị Biểu tiểu thư này đãi ngộ cùng đích tiểu thư Diệp gia cũng không kém bao nhiêu. Thời điểm Tiểu thư nhà mình ở Diệp gia một tháng cũngmới có ba mươi lượng bạc, hơn nữa trong kinh thành cũng không có nửađiểm thanh danh của vị Dương tiểu thư này, có thể thấy được vị nàychính là không ra khỏi cửa xã giao cũng không có gì chi tiêu rồi. Tiểuthư mới tân hôn đã chạy tới khóc than, thật sự là hơi quá đáng.
Diệp Ly nhíu mày nhìn Trắc thái phi. Cũng không phải nàng keo kiệt,nàng vừa mới đến vương phủ không có khả năng trắng trợn vi phạm quy củtiền nhân đã định ra tăng cao đãi ngộ Dương Thiên Như. Cho dù Định Quốcvương phủ đại nghiệp lớn cũng không có khả năng không hề cố kỵ tùy ýlãnh ngân lượng. Không có quy củ không thành phương viên, huống chiVương phủ đối với Dương Thiên Nhu thật sự không sai. Đáng tiếc Trắc thái phi rõ ràng không cho là như vậy, nhìn Diệp Ly bộ dáng khó sử khôngkhỏi cả giận nói: “Vương phi đây là ý gì? Thiên Như là biểu muội ruộtcủa Vương gia, chẳng lẽ chi mấy lượng bạc còn không được? Nếu là ngườingoài biết rõ chúng ta Định Quốc Vương phủ bạc đãi một nữ tử cô nhi phụmẫu đều mất, Vương gia cũng không còn mặt mũi.” Tóm lại, Trắc thái phichính là muốn đặt thanh danh khắt khe, bạc đãi lên đầu Mặc Tu Nghiêu làđược.
“Như vậy, Trắc thái phi cho rằng muốn bao nhiêu mới là hợp lý?”
Trắc thái phu cau mày, vẻ mặt không cam lòng nói: “Một tháng như thếnào cũng phải tám mươi lượng, còn có đồ trang sức, chỉ có hai bộ làm sao đủ? Thiên Như những năm này không thể đi ra gặp người rồi, hiện nayngay cả hôn sự đều kéo dài rồi. Về sau đi thời điểm đi theo bên cạnhngươi ra ngoài không ít, để cho Phong Nhã lâu mang tới bốn bộ.” Nhìn xem bộ dáng Trắc thái phi đương nhiên, Diệp Ly không nhịn được trong lòngtrợn mắt. Nàng lúc nào đồng ý để Dương Thiên Như đi theo bên người nàngrồi hả? Ngay cả những năm này không ra bên ngoài giao tiếp cũng đều kéođến trên người Vương phủ, nếu như không phải ở Định Vương phủ, dùng giathế Dương gia chỉ sợ cũng chưa chắc được như thứ nữ Định Vương phủ.
“Trắc thái phi thỉnh thận trọng lời nói, Vương phi là chủ mẫu ĐịnhQuốc Vương phủ. Ở bên ngoài xã giao không thể mang theo một cô nươnggia chưa gả được. Coi như là cô nương vương phủ hoặc là đích muội nhà mẹ đẻ Vương phi cũng không được.” vẻ mặt Tôn ma ma nghiêm túc nói. Tronglòng Diệp Ly cũng không khỏi khen một tiếng nói hay lắm. Nàng cũng không muốn mang theo một người con gai yếu ớt hoa rơi lệ gặp khắp nơi thâncận. Nghe xong Tôn ma ma nói, Dương Thiên Như đã sớm xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng kêu một tiếng nước mắt trong hốc mắt tràn ra, lập tức gần như rơi xuống. Không đợi trắc thái phi tức giận, Diệp Ly nhíu nhíu mày, đối với ba người nói: “Đã hỏi rõ ràng, Vương quản sự cùng Trương ma ma liền đivề trước đi. Mặc khác mỗi tháng từ trong lệ ngân của ta lấy ra mườilượng cho Biểu tiểu thư. Người tới là khách, chúng ta cũng không thể ủykhuất Biểu tiểu thư.”
“Vâng, cẩn tuân Vương phi phân phó.” Vương quản sự và Trương ma ma lên tiếng lui ra.
Diệp Ly tiếp tục nói: “Trắc thái phi và Biểu tiểu thư cũng đi vềtrước đi. Về phần hôn sự Biểu tiểu thư ta sẽ cùng Vương gia thương lượng một chút một lần nữa cho Trắc thái phi câu trả lời thuyết phục.”
Trắc thái phi không cam lòng, nhưng nhìn đến Diệp Ly biểu lộ vẻ mặttiễn khách, cũng không dám thật sự làm trái ý tứ Diệp Ly. Chỉ đành mangtheo Dương Thiên Như ủy ủy khuất khuất nổi giận đùng đùng rời đi .
Đợi hai người đi, Diệp Ly nhìn Tôn ma ma nói: “Tôn ma ma, bổng ngântháng này của Vương quản sự và Trương ma ma thêm mười lượng, trực tiếplấy từ chỗ ta ra là được.”
Tôn ma ma xác nhận, nhìn Diệp Ly nói: “Kỳ thật Vương phi không cầnphải để ý tới Trắc thái phi và Biểu tiểu thư. Vương phủ chúng ta cũngkhông có bạc đãi qua Biểu tiểu thư, Dương gia lưu lại di sản cho Biểutiểu thư cũng không có chạm qua một phần nào.” Diệp Ly gật đầu bất đắcdĩ nói: “Ngươi nhìn xem nàng hôm nay mặc quần áo đeo xuyên là cái gì,nếu để cho người ngoài nhìn thấy ngươi nghĩ nhân gia sẽ nghĩ như thếnào?” Tôn ma ma bĩu môi nói: “Vương phi có chỗ không biết, Biểu tiểu thư này rất cổ quái. Nghe nói là cực lỳ thiên vị mày trắng, vốn là chúng ta đưa quần áo bốn mùa đều là màu sắc các nữ hài yêu thích, Biểu tiểu thư nói cái gì tục khí. Chỉ chịu mặc một thân áo trắng, nếu là đưa đi quầnáo màu sắc nàng thà rằng mặc một thân quần áo cũ lúc trước. Ngược lại là không duyên cớ chà đạp không ít quần áo. Quản sự trong phủ không cócách nào khác chỉ phải tận lực chọn màu trắng đưa qua. Lần này Vương gia cùng Vương phi đại hôn, Trương ma ma còn cố ý phân phó người làm một bộ Đào Hồng cùng một bộ màu tím nhạt đưa qua. Ai biết…”
Tục khí? Chỉ sợ không có ? Diệp Ly nhớ tới cái người nào đó thích mặc quần áo sặc sỡ.
“Về sau khách nhân vương phủ chị sợ sẽ không ít, cũng không thể lạiđể cho nàng ở đây bộ dạng này đia ra gặp người rồi.” Dù sao lúc trướcĐịnh Quốc Vương phủ trên cơ bản không cùng người ngoài vãng lai, hiệntại Mặc Tu Nghiêu đã kết hôn cũng lại đóng cửa từ chối tiếp khách khẳngđịnh là không được, “Đợi Vương gia trở lại ta hỏi một chút, xem hắn cómuốn hay không đem tất cả quần áo đổi sang loại có màu sắc .” Nghĩnghĩ, Diệp Ly mỉm cười nói. Tôn ma ma sững sờ, lập tức kịp phản ứng,“Vương phi có ý gì?”
“Ta cái gì cũng không nói, chỉ có điều rất không ưa thích y phục màu trắng mà thôi.” Diệp Ly cười nói.
“Vương phi, Vương gia cho mời.”
Mặc Tu Nghiêu bên người cũng không có nha đầu hầu hạ, bởi vậy ngườiđưa tin tới chính là thị vệ bên người Mặc Tu Nghiêu. Diệp Ly gật đầuđứng dậy hỏi: “Vương gia bây giờ đang ở chỗ nào?” Thị vệ nói: “Vươnggia đang ở tại Thủy Các chờ Vương phi.”
“Đã biết, ngươi đi đi.”
Định Quốc vương phủ có thể nói là phủ đệ lớn nhất kinh thành, cái này đương nhiên có liên quan đến địa vị Định Quốc Vương phủ ở Đại Sở. Vương phủ trải qua hơn 100 năm qua nhiều đời Vương gia cải tạo tuy nhiên diện tích lại không có mở rộng, nhưng là trong cảnh trí trong vương phủ lại đáng được xưng là kinh thành chi quan. Vương phủ góc tây nam có một hồnước tự nhiên chiếm một phần sáu diện tích vương phủ, trên mặt hồ dựngmột cây cầu gỗ chế hành lang uốn lượn đến một tòa lầu chừng ba gian giữa hồ Thủy Các. Trên mặt hồ tràn đầy lá sen xanh biếc, làm hồ nước cũng có màu xanh, vừa đi vào liền cảm giác mát mẻ, có lẽ là nơi tốt để tránhnóng mùa hạ.
Phất tay lại để cho bọn nha đầu dừng lại , Diệp Ly một mình đi quahành lang hướng về Thủy Các giữa hồ, quả nhiên thấy Mặc Tu Nghiêu đangngồi ở trước cửa sổ xuất thần. Nghe được tiếng bước chân của nàng, MặcTu Nghiêu hồi phục tinh thần lại cười nói: “A Ly.” Diệp Ly đi vào, “Đang suy nghĩ cái gì?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu cười nói: “Hai ngày này làmgấp một chút việc nhỏ, cũng không kịp hỏi nàng có quen không?”
Diệp Ly nhún vai, ở vị trí đối diện hắn ngồi xuống cười nói: “Nănglực thích ứng của ta gần đây rất tốt. Người trong vương phủ cũng rấttốt, ta đã quen.” Thấy Mặc Tu Nghiêu nhìn qua nét mặt của mình có chútcổ quái, Diệp Ly nháy mắt cười nói: “Sẽ không phải là ngươi còn không có quen a?” Không ngờ Mặc Tu Nghiêu vậy mà thực gật đầu, thấp giọng cườinói: “Ta quả thật có chút không quen. Tựa hồ… đã rất nhiều năm ta đềusống trong vương phủ giống như đều chỉ có một mình.”
“Ừm… Cần ta tránh đi sao?” Diệp Ly có chút áy náy, không nghĩ tới sự hiện hữu của mình lại có thể để cho Mặc Tu Nghiêu cảm thấy phức tạp.Mặc Tu Nghiêu không nhịn được cười lên, lắc đầu nói: “Làm sao lại nhưvậy? A Ly, ta cho rằng chúng ta là vợ chồng.”
“Cho nên?”
“Ta cảm thấy được chúng ta cần càng ở chung nhiều hơn nữa.” Mặc Tu Nghiêu nói.
Diệp Ly sáng tỏ, có một ít người đối với việc không quen sẽ có thóiquen lảng tránh, nhưng là có người thì chọn nghênh đón đối diện nó. MàMặc Tu Nghiêu hiển nhiên là thuộc về người thứ hai. Bọn hắn trước hônnhân rõ ràng không có tình cảm vợ chồng nhưng sau hôn nhân xác thực cần bồi dưỡng tình cảm. “Ngươi có đề nghị gì hay?” Mặc Tu Nghiêu nói:“Nếu như nàng có rảnh thì có thể theo ta trò chuyện hoặc là đọc sách,hoặc nàng muốn đi ra ngoài thì ta cũng có thể cùng nàngđi ra ngoài mộtchút.”
Đi ra ngoài? Diệp Ly có chút động tâm. Nàng gần như đã quên sau khikết hôn còn có một phúc lợi, đó là đi ra ngoài dễ dàng hơn so với trướckia.
“Không có vấn đề.” Diệp Ly gật đầu, xem như đồng ý với ý kiến của Mặc Tu Nghiêu.
Thấy bộ dáng nàng không chút do dự, Mặc Tu Nghiêu giật mình, bên môinhấc lên một độ cong nhàn nhạt, “ Ngày hôm qua nói muốn thay A Ly họamột bức chân dung, A Ly sang đây xem bộ dạng này như thế nào?” Diệp Lykinh ngạc đi qua, “Nhanh như vậy đã họa xong rồi?”
Trên bàn trước mặt Mặc Tu Nghiêu có để một bức họa đã được mở ra. Trênbức họa là một nữ tử áo đỏ cầm trường kiếm mà đứng, Diệp Ly liền nhận ra cái cách ăn mặc trang sức trên đầu đều là vật phẩm trang sức đúng ngàyđại hôn của mình, chỉ là trên người nữ tử áo đỏ cũng không phải là giá y phiền phức nặng trĩu gấm Phượng Hoàng thêu mẫu đơn, mà là một bộ quầnáo màu đỏ viền vàng nhu hòa giản lược, bên hông thắt đai lưng màu vàng.Mi tâm mẫu đơn thì đổi thành một ngọn lửa đỏ tươi, nữ tử tay cầm kiếmvung lên, thần sắc tươi đẹp đoan trang, lại thêm một ít ngạo nghễ, mạnhmẽ.
“Đây là ta?” Diệp Ly kinh ngạc nhìn nữ tử được vẽ lên, nói khẽ. Nữ tử trên bức họa có khuôn mặt nàng quen thuộc, rồi lại ẩn ẩn có chút lạlẫm. Nhưng là một cỗ lạ lẫm kia thoáng qua lại dường như mới chính thứclà bản thân nàng vậy.Kkhông biết tại sao, Diệp Ly cảm thấy nữ tử trênbức họa vô cùng xinh đẹp, so với bình thường từ trong gương thấy mìnhcòn xinh đẹp hơn gấp trăm lần.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Xưa kia truyền giai nhân vũ, một kiếm độngtứ phương. A Ly có tác phong của Khinh Vân Quận chúa năm đó.”
“Ta không có…” Diệp Ly lắc đầu, nàng không có ở trước mặt người khácmúa kiếm. chuẩn xác mà nói nàng căn bản sẽ không múa kiếm. Diệp Ly nhìnqua nữ tử trên bức họa trong tay hàn quang rực rỡ chĩnh là kiếm Lãm Vânxuất thần.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười nói: “Ta cảm thấy được đây mới là A Ly.”
Diệp Ly trầm mặc không nói, chỉ là mắt như thế nào cũng không thể dời đi nữ tử trên bức họa. Xác thực, từng có một khoảnh khắc trên mặt nàngcó vẻ mặt quen thuộc như thế. Ở bên trong mưa bom bão đạn vẫn tự nhiêntùy ý tiêu sái như vậy, gió tanh mưa máu tay không giết địch. Nhưng đóhoàn toàn khác với cuộc sống hiện tại. Từ khi tiếp nhận sự thật nàng một mực cố gắng để cho chính mình phù hợp với tiêu chuẩn nữ tử thời đạinày, cũng cho là mình đã dần dần quên mất nữ tử lăn lộn đầy mồ hôi vẫncười tiêu sái. Nhưng là nếu quả thật đã quên, nếu quả thật đã tiếp nhậnnàng như thế nào lại có thể che dấu thân thủ như bây giờ?
“Ngày đó A Ly cầm kiếm Lãm Vân … Ta cảm thấy được A Ly so với bấtluận thời điểm ta nhìn thấy đều xinh đẹp hơn.” dường như Mặc Tu Nghiêuthở dài, trước mắt lại hiện ra một khắc Diệp Lu rút ra kiếm Lãm Vân,mặc dù chỉ thời gian rất ngắn trong nháy mắt, nhưng như vậy đã hoàn toàn khác xa những nữ tử khác, khí thế lạnh thấu xương, cùng vung tay phấtkiếm tiêu sái khí khái hào hùng. Trong nháy mắt đó Mặc Tu Nghiêu cho làmình đã thấy được một danh tướng tung hoành sa trường.
“Ngươi… Bức họa này có thể đưa cho ta sao?” Diệp Ly chần chờ hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Cái này vốn là tặng cho nàng mà.” Từ ngàyhôm qua ngẫu nhiên nhắc tới chủ đề vẽ tranh Mặc Tu Nghiêu biết rõ kỳthật A Ly chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi. Nhưng trước mắt hắn cũngkhông ngừng hiện ra bộ dáng xinh đẹp động lòng người đêm tân hôn còn cótình cảnh ngày ấy ở đại sảnh Diệp phủ rút kiếm. Cho nên dù hai ngày này việc trong phủ không ít nhưng hắn vẫn vào lúc tối hôm qua suốt đêm vẽra cái bức họa này, “Nhưng, còn không có viết lưu niệm đâu? A Ly cảmthấy đề cái gì cho thỏa đáng?”
Diệp Ly lắc đầu, do dự một chút nói: “Không cần đâu. Không cần đem ra cho người thưởng thức.” Nàng rất yêu thích cái bức họa này, nếu đề chữ ngược lại khiến cho nó không hoàn mỹ, làm sao bây giờ?
Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, không viết lưu niệm, nhưng là lạc khoản vẫn phải viết đấy.” Từ trên bàn cầm lấy mộtcái bút, phân phó nói: “Giúp ta mài mực.”
Diệp Ly cũng có chút tò mò chữ Mặc Tu Nghiêu, cái bức họa này, tàinghệ của Mặc Tu Nghiêu quả thật đúng là hoàn toàn không có nói khoáchơn Hàn Minh Nguyệt nhiều, chỉ là không biết chữ viết lại như thế nàođây? Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng cười nói: “A Ly ! thư pháp của A ly cóphong cách riêng, ta có khả năng để cho nàng thất vọng rồi.” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn trám mực đề bút, ở bên sườn bức họa lưu lại một dòng chữ “Định Vương Tu Nghiêu tặng vợ A Ly.”. Chữ của Mặc Tu Nghiêu mạnh mẽthanh tú, vừa không thiếu khí thế lại cũng không để cho người cảm thấybộc lộ tài năng. Diệp Ly hết sức hài lòng, cẩn thận từng li từng tí đembức họa qua một bên hong gió rồi thu lại. Nhìn đến bốn chứ tặng vợ A Ly trên bức họa đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác cổ quái không hiểu,ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu lại bắt gặp hắn đang nhìn mình. Nếu như cứnhư vậy tránh đi chẳng phải là chột dạ sao? Diệp Ly đành phải mở to mắtnhìn trở lại, Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, dẫn đầu rời mắt đi.
Bầu không khí cổ quái làm cho Diệp Ly muốn rời đi, nhưng bức họa trên bàn lại làm cho không khuông muốn bỏ đi. Hơn nữa cứ như vậy rời đichẳng phải biểu thị nàng nhận thua sao? Nàng vừa mới còn đáp ứng cùnghắn ở chung nhiều hơn đây này. Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Diệp Lyrất nhanh nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, vừa nãy ta muốn cùng ngươithương lượng một chuyện. Ngươi có thể đổi hết tất cả quần áo trắng điđược không. Thấy Mặc Tu Nghiêu khiêu mi khó hiểu, Diệp Ly hỏi: “Hay làngươi đặc biệt yêu thích quần áo màu trắng?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Ta không có thích màu sắc gì đặc biệt, chỉ có điều là thói quen mà thôi. Chỉ là, làm sao nàng lại bắt đầu nghĩ đếncái này?” Dùng hiểu biết của hắn đối với Diệp Ly, nàng tuyệt đối sẽkhông có hứng thú can thiệp hắn thường xuyên mặc quần áo màu gì.
Diệp Ly mỉm cười, đem chuyện vừa nãy ở tiểu viện nói lại một lần. Mặc Tu nghiêu im lặng nhìn nàng, “Cho nên nàng cho rằng bởi vì ta mặc quầnáo màu trắng nên nàng ta mới không phải áo trắng không mặc hay sao?’
Diệp Ly gật đầu, “Ta cho là như vậy đấy.”
“Nhưng ta cũng không phải ngày ngày đều mặc màu trắng.” Tuy nhiên yphục của hắn màu trắng nhiều hơn một ít, nhưng cũng không phải không cómàu sắc khác.
“Nhưng rất rõ ràng, mỗi lần ngươi xuất hiện trước mặt nàng đại khái trùng hợp đều là áo trắng.” Diệp Ly lười biếng nhún vai.
“Ha ha… A Ly, nàng đang ghen sao?” Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, thấp giọng cười hỏi.
Ghen?
Diệp Ly không nhịn được mặt tối sầm lại, đứng dậy đờ đẫn nói: “Thậtcó lỗi, tệ phủ thiếu dấm chua!” Nói xong, ngay cả bức họa cũng không kịp lấy, quay người liền đi ra ngoài.
“Vương gia?”
Không đến một lát thời gian, A Cẩn xuất hiện ở cửa ra vào nhìn Mặc Tu Nghiêu. Tôn ma ma nói đúng. Vương gia không cùng vương phi ở chung lâumột chút. Lúc này mới chỉ trong chốc lát thời gian đã làm Vương phi giận mà chạy.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười, “Như thế đưa cái bức họa này qua cho Vương phi.”