“Vâng, vâng, chính.. chính là tiểu nhân.” Ngô huyện lệnh ngẩng đầu định nhìn Trần Cẩn Phong nhưng Trình Xung lại cố ý hắng giọng một cái khiến ông ta vội vàng cúi đầu xuống.
“Ai ông cũng muốn nhìn à, ông có biết đây là ai không?” Trình Xung nạt nộ.
“Tiểu nhân.. tiểu nhân có mắt như mù, không biết.. không biết vị trước mặt..” Ngô huyện lệnh vừa mới bình tĩnh được một chút lại trở nên hoảng loạn, ông ta vốn dĩ đã mắc tật nói lắp, lúc này lại càng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Nhớ cho kĩ đây, mở to mắt chó của ông ra mà nhìn, người đứng trước mặt ông chính là Văn Trạng nguyên khoa thi năm nay, Trần Cẩn Phong.”
“Thì ra.. thì ra là Trần.. Trần Trần Trần đại nhân, hạ quan.. có mắt.. như như.. mù.” Ngay lập tức Ngô huyện lệnh lại càng rối hết lên, lời nói đã ở ngay đầu lưỡi nhưng không tài nào nói được ra khỏi miệng. Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng thần thám nổi tiếng khắp chốn kinh thành Trần Trạng nguyên lại đang đứng trước mặt mình, hơn nữa dáng mạo lại ngọc thụ lâm phong, đĩnh đạc đường hoàng.
Khó khắn lắm Trần Cẩn Phong mới nghe được hết câu của Ngô huyện lệnh, chàng thầm tặc lưỡi. Huyện Hoài Cốc là một huyện to lớn, theo lí mà nói đây là một nơi khiến rất nhiều huyện lệnh phải ngưỡng mộ, ganh tị, không hiểu sao lại để một người ăn không nên miếng nói không nên lời như này đảm nhận chức vụ đứng đầu cả huyện. Hơn nữa với khoa ăn nói này thì để tuyên án thôi cũng đã rất chật vật.
Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong nói với Ngô huyện lệnh: “Ngô huyện lệnh không cần phải vội, ông cứ từ từ nói.”
Ngô huyện lệnh nghe thấy giọng nói ấm áp của chàng, sự căng thẳng tức khắc vơi đi phân nnử, ông ta hắng giọng nói tiếp: “Trần.. Trần đại nhân, vụ án.. án là do.. tiểu nhân.. phán đoán.. đoán sai.. ạ.”
Trần Cẩn Phong mỉm cười đáp: “Mỗi một vụ án đều sẽ để lại giấu vết, ông còn chưa tới hiện trường đã dám quả quyết ta là hung thủ, sẽ tạo thành một vụ án oan. May mà người bị đổ tội trong vụ án này là ta, nếu đổi thành một người dân bình thường, chẳng phải sẽ hại cả đời người ta sao?”
Ngô huyện lệnh cúi gằm mặt lí nhí: “Đại.. đại nhân.. dạy.. dạy bảo rất đúng ạ.”
Trần Cẩn Phong lại nói: “Mời Ngô huyện lệnh tiếp tục xử án.”
Ngô huyện lệnh liền ngẩng đầu nhếch miệng cười, hai cái răng cửa vừa to vừa vàng của ông ta vô cùng bắt mắt, ông ta bắt đầu giở giọng nịnh nọt Trần Cẩn Phong: “Hẳn.. hẳn đại nhân cũng mệt rồi.. hạ quan sẽ.. sẽ sai thuộc hạ.. dọn dẹp mấy.. căn phòng.. để đại nhân nghỉ ngơi. Chuyện xử án.. để.. để mai.. mai xử lí tiếp.”
Trần Cẩn Phong nghe vậy không khỏi giận dữ: “Bản chất của việc xử án là đang tranh giành thời gian với tử thần, phát hiện càng sớm thì cơ hội phá án càng cao. Bản thân ông là người đứng đầu một huyện, chẳng lẽ lại không lo cho an nguy của dân chúng sao, bỏ qua thời gian tốt nhất để phá án, nên trị tội ông thế nào đây.”
Ngô huyện lệnh không ngờ rằng bản thân vốn dĩ lo nghĩ cho Trần Cẩn Phong vậy mà lại bị người này quát nạt, ông ta không dám nói gì nữa, chỉ đành dặn dò thuộc hạ tới nhà nạn nhân để khám nghiệm thi thể.
* * *
Trong nhà nạn nhân
Cảnh tượng hỗn loạn ở hiện trường khiến ai nấy đều kinh động. Ngô huyện lệnh đặt chân vào căn phòng sặc mùi máu tanh nồng, vừa mới trông thấy hiện trường, ruột gan đã lộn nhào. Một cỗ mùi hôi thối xộc thẳng lên não, Ngô huyện lệnh chẳng quan tâm đến uy nghiêm của một quan viên nữa, ông ta nôn sạch ra sàn.
Vốn căn phòng đã có mùi rất nồng, lại cộng thêm “sản phẩm” ban nãy của Ngô huyện lệnh khiến mùi hôi xộc lên rất kinh khủng làm không ít người có mặt ở đó thấy lợm giọng, thậm chí một vài người đã chạy ra ngoài kiếm một chỗ kín đáo nào đó để nôn mửa.
Sau khi khám nghiệm xong hiện trường, Ngô huyện lệnh tiến lại gần Trần Cẩn Phong: “Trần.. Trần đại nhân, chúng ta.. về.. về được chưa?”
Trần Cẩn Phong cảm thấy khó chịu, chàng lùi lại một bước rồi gật đầu. Ngô huyện lệnh lại cười nói: “Trần.. Trần đại nhân, hạ quan đã.. đã chuẩn bị một ít.. rượu nhạt ở tư thất.. để tiếp đãi đại nhân. Mong.. mong đại nhân nể mặt.” Nói xong lại cười lớn, để lộ ra hai chiếc răng cửa vừa to vừa vàng.