Tùy Ngọc cười đập lên bả vai Lục Yến, “Nội tử hôm qua vừa gặp phong hàn, Thời Nghiên, ta đi trước.”
Lục Yến gật đầu, tiện đà quay đầu lại nói: “Lý đại nhân tìm Lục mỗ có chuyện gì?”
“Trước đó vài ngày nội tử ta có phải đã tới Kinh Triệu phủ?” Lý Đệ thử hỏi.
Nói thật ra, Thẩm Nhiễm nói nàng tới Kinh Triệu phủ để trình trạng hòa li, Lý Đệ không tin, hắn tổng cảm thấy Thẩm Nhiễm còn có việc gạt hắn.
Nhưng mà thử như vậy đối với Lục Yến là vô dụng.
Lục Yến hỏi ngược lại: “Chuyện của Lý phu nhân không phải Lý đại nhân rõ ràng nhất sao?”
Vừa nghe ngữ khí này, tâm Lý Đệ không khỏi trầm xuống.
Chẳng lẽ Thẩm Nhiễm thật sự đi Kinh Triệu phủ?!
Ánh mắt Lục Yến nhíu lại, nói: “Lý đại nhân còn có việc sao?” Ngữ khí không kiên nhẫn hỏi lại Lý Đệ.
Ngón trỏ Lý Đệ xoa giữa mày, bất đắc dĩ cười nói: “Trước đó vài ngày ta với nội tử cãi nhau, sinh chút hiểu lầm, không nghĩ tới nàng lại dám nháo đến tận Kinh Triệu phủ, khiến đại nhân chê cười rồi.”
Nếu chỉ nhìn qua, ngữ khí Lý Đệ như vậy thật sự giống như một phu quân hết sức yêu thương thê tử.
Bên trong ánh mắt kia, nửa phần giả dối cũng không thể nhìn ra.
Lục Yến cân nhắc lời Lý Đệ nói, trong lòng hiểu rõ ba phần.
Hắn ta nói thì nhìn như đang giải thích, kỳ thật cái gì cũng chưa nói, hắn ta vẫn đang thử.
Điều này cũng thuyết minh căn bản Lý Đệ không biết Thẩm Nhiễm tới Kinh Triệu phủ làm gì.
Trực giác Lục Yến nói cho hắn biết Thẩm Nhiễm đang dùng hắn làm tấm chắn.
Ánh mắt Lục Yến hơi trầm xuống, nói: “Kinh Triệu phủ phụ trách trị an và chính vụ của 22 huyện thành Trường An, thật sự không rảnh xử lý mấy chuyện ‘ hiểu lầm ’, ngày sau làm phiền Lý phu nhân nghĩ kỹ rồi hãy tới nha môn.”
Nghe ngữ khí không khách như vậy, trong lòng Lý Đệ cũng không thoải mái.
Từ khi hắn ta trở thành Công Bộ thị lang đã phải chịu qua loại đối đãi lãnh ngạnh như này đâu?
Cố tình người trước mắt hắn lại không thể đắc tội, chỉ có thể cười phụ họa hai tiếng.
Lục Yến trở lại xe ngựa, hô hấp nặng thêm, trong đầu toàn là hai chữ Tô Hành……
******
Lục Yến đi rồi, Thẩm Chân nâng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nhìn vào gương đồng đối diện mà xuất thần suốt một canh giờ, không hề động đậy.
Mãi một lát sau, nàng cầm lấy một miếng mứt hoa quả cho vào trong miệng. Bị cảm xúc trong lòng quấy nhiễu nên nàng cũng không nếm ra vị ngọt gì.
Thỉnh thoảng lại ngó về phía cửa một cái.
Ăn xong một túi mứt hoa quả, Thẩm Chân nhìn ánh mặt trời rực rỡ chói chang bên ngoài, xoay người trở lại giường, ôm lấy chăn, nhắm mắt, nặng nề ngủ.
Có lẽ là tâm tư quá nặng, Thẩm Chân thế nhưng mơ về hồi còn nhỏ.
Khi đó nàng chỉ mới chín tuổi……
Thẩm Chân sinh ra đã không thể tới gần lông của động vật, vừa tiếp xúc sẽ hắt xì ho khan không ngừng, cả người nổi nốt như bệnh sởi, cho nên phu nhân Vân Dương hầu sáng sớm liền hạ lệnh bên trong phủ không được nuôi dưỡng mấy con vật này.
Vì thế mèo của Thẩm Chân Miêu cũng bị tiễn đi.
Có lẽ là lúc còn niên thiếu đối với mèo con cún con bỏ ra cảm tình cho nên sau khi lớn lên một ít, Thẩm Chân liền trộm chuồn ra khỏi phủ, mang theo chúng trở về.
Một khi nàng nghiêm túc với cái gì, trong mắt, trong lòng liền sẽ nhiều thêm một phần cố chấp.
Nếu không phải phát bệnh, còn muốn gạt mọi người tiếp tục nuôi dưỡng.
Hầu phu nhân nghe giọng nàng khàn khàn, nhìn trên cổ nàng đầy dấu vết bệnh sởi mà giận sôi, quyết định ném nàng vào từ đường.
Một ngày một đêm qua đi, tâm hầu phu nhân còn chưa mềm xuống, Thẩm Chân đã ngã bệnh.
Thẩm Chân ngủ, Vân Dương hầu thở dài nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà nàng lại phạt con bé đi quỳ từ đường? Con nhà người ta vào từ đường đều là vì phạm vào đại sai đại tội, đây lại vì con chó con mèo mà vào quỳ, nói ra còn rất mới mẻ.”
Hầu phu nhân trầm mặc.
Vân Dương hầu nói: “Nếu hôm nay con bé phạm phải sai lầm lớn, nàng phạt con bé thế nào cũng được, ta tuyệt đối không nói hai lời, nhưng với tính tình này của con bé……”
Hầu phu nhân hồng mắt, ngắt lời y nói, “Nó chỉ là nhìn ngoan ngoãn, thực tế thì giống hệt hầu gia ngài, không có được nửa phần cơ linh giống hai tỷ tỷ. Ta tức giận con bé dưỡng một hai con vật lúc nào, ta tức chính là con bé biết rõ không thể làm còn cố tình làm!”
“Không đâm nam tường thì không quay đầu lại, không sớm thì muộn cũng sẽ gây ra hoạ.”
Thẩm Chân nằm thẳng trên giường, tiếng nói vừa dứt, liền phát giác quanh thân nàng dường như đều trở nên vô cùng mơ hồ.
Nàng theo ánh nến nhìn lại, thấy cách đó không xa một người giống y như mẫu thân nàng chậm rãi đi tới.
Tấm biển Vân Dương hầu phủ lung lay sắp rơi, đổi thành hai chữ Trừng Uyển.
Thẩm Chân chín tuổi cũng trở thành cô nương duyên dáng yêu kiều.
Giữa trán hầu phu nhân đã lấm tấm vài sợi tóc bạc, người đi về phía nàng, ôn nhu nói: “Chân Nhi, nói cho mẹ, có chuyện gì vậy con? Sao con lại ở đây?”
Ánh mắt Thẩm Chân né tránh, hơi há miệng lại không phát ra tiếng.
Đột nhiên, thân ảnh Lục Yến xuất hiện ở cửa, hầu phu nhân lại nói: “Chân Nhi, hắn là ai?”
Thẩm Chân mờ mịt vô thố mà lắc đầu nói không biết.
Lúc này, bên người Lục Yến lại xuất hiện một cô nương đã lớn bụng, khóc lóc chất vấn hắn: “Tam Lang, nàng ta là ai?”
Cùng lúc đó, Tĩnh An trưởng công chúa cũng đi đến, từng câu từng chữ nói với nàng: “Nữ tử Thời Nghiên dưỡng ở bên ngoài là ngươi sao?”
Mỗi một câu đều giống một tiếng sấm, uỳnh uỳnh nổ vang trong đầu nàng.
Bỗng nhiên, Thẩm Chân mở to mắt ngồi dậy, khó khăn hít thở từng hơi.
Tỉnh mộng.
Nơi này là Trừng Uyển, là Lan Nguyệt các, nơi này ngoại trừ nàng thì không có người khác.
Nàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên ngoài âm u, mưa to tầm tã. Một lát đã làm nàng thanh tỉnh.
Lục Yến đi tới cửa, thu dù, vừa nhấc mắt liền thấy khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Chân, hai mắt đỏ bừng cùng biểu tình tâm tư tựa tro tàn.
Hắn bước nhanh đi qua, khẩn trương nói: “Nàng sao vậy?”
Cả người Thẩm Chân đều đang run rẩy, yết hầu phảng phất giống như nghẹn một cục đá, khiến nàng cố gắng cũng không nói nên lời.
Lục Yến chưa từng thấy nàng như vậy, vội vàng ôm lấy nàng, vuốt ve lưng nàng, nói: “Có phải nàng gặp ác mộng không?”
Nàng như mất đi toàn bộ sức lực vốn có.
Đây không phải ác mộng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mới biến thành ác mộng.
Lục Yến xoa lòng bàn tay nàng, “Ta ở đây, nàng đừng sợ.”