Cho dù Thẩm Nam Bình là một tên thư sinh hào hoa phong nhã địa vị cao đi chăng nữa cũng không thể nhịn được mà phản bác nhảm xịt lại.
Lâm Vận vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt của Thẩm Nhất Thành lúc Thẩm Nam Bình nói, “Cô đừng nghĩ là tôi không biết chuyện bí mật giữa cô và Ngụy Tranh Húc!”
Lâm Vận lạnh buốt chân tay trong một khắc.
Lâm Vận cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, khi duyện phận vợ chồng với Thẩm Nam Bình đã cạn, hai người vẫn còn đứa con nữa, trong một khắc đấy, bà cảm thấy mình không khác gì Thẩm Nam Bình cả, đều dơ bẩn, bẩn mắt Thẩm Nhất Thành.
Sau này, Thẩm Nhất Thành nói một câu với ông nội Thẩm, anh bảo, “Ông nội, cho dù sau này thế nào, thì máu trong người cháu vẫn là dòng máu của nhà họ Thẩm, cháu đi đâu cũng vẫn sẽ là người nhà họ Thẩm.”
Đôi mắt ông Thẩm lúc đấy đỏ quạch, gật đầu đồng ý cho ly hôn.
Lâm Vận được tự do, nhưng vẫn thẳng thừng cự tuyệt Ngụy Tranh Húc, bà chỉ đơn giản không muốn con bà phải nhận cái tiếng bố mẹ đều ngoại tình.
Thẩm Nhất Thành vẫy tay với Ngụy Tranh Húc, “Chú Ngụy, lâu rồi không gặp, chú ngồi đi.”
Ngụy Tranh Húc nhìn thoáng qua Lâm Vận, đi qua cạnh giường của Thẩm Nhất Thành ngồi xuống.
Tính cách của Thẩm Nhất Thành về cơ bản là người không đánh ta thì ta không đánh người, có thù tất báo!
Năm đấy Thẩm Nam Bình ngoại tình, tuy người trong nhà ai cũng lừa anh, nhưng lòng anh biết rõ, trong đầu anh thậm chí còn có ý tưởng kì quắc, nếu Thẩm Nam Bình ngoại tình được, thì sao mẹ anh không được ngoại tình, thế mới công bằng chứ đúng không?
Thế nên lúc anh nghe thấy mấy lời khó nghe mà Thẩm Nam Bình nói xấu Lâm Vận và Ngụy Tranh Húc, mặc dù anh biết đấy là giả, nhưng vẫn hy vọng đấy là thật, anh khát vọng muốn xem vẻ mặt ngậm đắng nuốt cay của Thẩm Nam Bình.
Nhưng cuối cùng anh vẫn tận mắt thấy chuyện của Lâm Vận và Ngụy Tranh Húc càng ngày càng xa vời, hai người thậm chí còn chẳng gần gũi bằng bạn bè bình thường nữa là.
Rất nhiều năm sau, lúc anh gặp lại Ngụy Tranh Húc, cũng là vì chuyện Thời Hạ thiếu nợ, anh nhờ Bồng Dương giới thiệu một luật sư uy tín, cuối cùng lại gặp lại ông.
Chuyện của Thời Hạ, anh không muốn cô biết, chỉ muốn thầm xử lý sau lưng cô mà thôi, còn cả người phụ nữ lừa Thời Gia Hoan năm đấy, để làm mấy việc này có một luật sư là tất yếu.
Ngụy Tranh Húc trong kí ức của Thẩm Nhất Thành chỉ xuất hiện ở nhà họ Thẩm mà thôi, có đôi khi là chạm mắt lúc anh vừa về, hoặc là sắp ra ngoài, còn lại phần lớn thời gian ông đều cầm văn kiện ngồi trên sofa chờ ông nội xem xét.
Ông sẽ gật đầu chào Thẩm Nhất Thành, cười thản nhiên với anh.
Còn một lần nữa là ở bệnh viện, lúc anh ra khỏi nhà xác, nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen đừng dưới ánh nắng đổ lửa, khuôn mặt không biểu cảm gì.
Ngụy Tranh Húc làm luật sư, đã quen với việc khống chế cảm xúc của mình trước khách hàng, làm thế sẽ khiến ông có cảm giác thắng lợi an toàn hơn nhiều.
Nhưng đối diện với Thẩm Nhất Thành, Ngụy Tranh Húc bên ngoài vẫn tỏ vẻ không có gì cả, nhưng trong lòng là gió cuộn sóng trào, anh còn khiến người ta cảm thấy khó mà lệch được hơn so với quan tòa nữa.
Hai người tán gẫu dăm câu, Thẩm Nhất Thành mấy năm nay cũng chẳng lăn lộn khắp chốn để không, mặc dù Ngụy Tranh Húc đã che giấu rất tốt rồi, nhưng anh vẫn phát hiện được nét không yên trong đôi mắt ông.
Thẩm Nhất Thành ăn xong cháo, để bát lên bàn, “Mẹ, mẹ về trước đi, để chú Ngụy đưa mẹ về, siêu thị bên đấy không ai trông bất tiện lắm.”
Ngụy Tranh Húc ngây người, Lâm Vận cũng thế,
Thẩm Nhất Thành làm như không phát giác cầm di động lên nhìn qua, “Chờ truyền xong con sẽ tự bắt taxi về, mẹ về nấu cơm trước đi.”
Lâm Vận vẫn hơi lo lắng, “Hay là mẹ ở lại với con…”
“Không cần đâu ạ.” Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn bà, nhẹ nhàng cười, “Con hạ sốt rồi, chiều sẽ đi học, mẹ về trước nấu cơm đi, trưa nay con muốn ăn canh cá nấu dưa với sườn kho.”
Không biết vì sao, mặc dù Lâm Vận mới là mẹ của Thẩm Nhất Thành, nhưng ở trước mặt anh, Lâm Vận trước giờ vẫn khá là nghe lời con.
“Chú Ngụy, trưa nay ở lại ăn cơm nhé.”
Ngụy Tranh Húc, “…Được.”
Sau khi Lâm Vận đi về với Ngụy Tranh Húc, Thẩm Nhất Thành đưa tay lên gối đầu, ánh mắt trở nên đăm chiêu.
Thời Hạ bảo sau khi cô phát sốt, kí ức xa xăm cũng quay lại lần nữa, mấy bài khóa từng học với từ đơn đã ôn cũng nhớ lại hết.
Tuy rằng không phải một lần là nhớ lại hết, nhưng Thẩm Nhất Thành lại không hề có tí cảm giác nào cả, anh vẫn là anh, không hề có tí dấu hiệu của việc nhớ lại nào.
Lúc Thời Hạ đến viện đã gần 11h50 rồi.
Sáng sớm hôm nay Thời Gia Hoan gọi cô dậy, đưa cô tới ga tàu tiễn người, một người ông họ lần này trở về Cẩm Thành hẳn là lần cuối cùng rồi.
Người cũng đã già rồi, coi trọng tình cảm, vì Thời Hạ đi học suốt nên không được gặp cô, thế nên sáng sớm hôm nay Thời Gia Hoan dẫn cô qua ga tàu để tiễn ông.
Tới lúc Thời Hạ đến trường, mới phát hiện Thẩm Nhất Thành cũng không đi học, vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Nhất Thành, mãi tới tiết thứ 3 anh mới nhắn tin trả lời cô, bảo là anh phát sốt nhập viện rồi.
Thẩm Nhất Thành truyền xong nước rồi, lại nằm lỳ trên giường bệnh, nhìn thấy Thời Hạ đi vào cũng không bất ngờ, “Em đến rồi đến à?”
Thời Hạ trước tiên sờ sờ thử trán anh, nhưng không chắc chắn lắm, lại cúi đầu dùng trán cô áp vào trán anh cọ cọ, thấy nhiệt độ cũng ổn, hẳn là hạ sốt rồi.
Thẩm Nhất Thành cong môi, nghiêng đầu hôn lên môi cô một cái.
Thời Hạ để tùy anh làm, ngoài miệng vẫn không nhịn được càu nhàu, “Thẩm Nhất Thành anh đừng có làm màu nữa được không hả? Khả năng thừa nhận của em thấp lắm, không chịu nổi anh dọa thế nữa đâu đấy!”
Cảm mạo nửa tháng không khỏi, lại còn sốt, cô đúng thua anh luôn đấy.
Thẩm Nhất Thành thở dài, “Đáng tiếc là vẫn không thành công!”
“…Không thành công?”
Thẩm Nhất Thành gật gật đầu,
Thời Hạ trầm mặc trong chốc lát, không biết nên nói tiếp như thế nào, cô không biết nên khuyên Thẩm Nhất Thành từ bỏ hay nên cổ vũ anh tiếp nữa.
Thẩm Nhất Thành đột nhiên lấy đầu gối huých huých chân Thời Hạ, “Hạ Hạ, hình như anh cảm thấy anh tìm được mấy điểm mấu chốt luôn.”
“Cái gì thế?” Thời Hạ nhíu mày, này là vừa nghĩ ra đấy à?
Thẩm Nhất Thành ngồi dậy, đưa tay xoa xoa tóc cô, “Em nhìn anh nè.”
Thời Hạ đối mắt với Thẩm Nhất Thành, tim đập rạo rực.
Thẩm Nhất Thành bây giờ có khuôn mặt của Thẩm Nhất Thành 18 tuổi, nhưng trong xương xốt lại là một người đàn ông đã kinh qua bãi bể nương dâu rồi, đôi mắt sáng ngời kia không hề che đậy chút tính xâm chiếm tí nào.
Nhất là sau khi hai người phát sinh quan hệ, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn nhiều.
Đối mặt với một Thẩm Nhất Thành như thế, Thời Hạ thực sự…
Tim ngứa ngáy khó chịu.
Thời Hạ vội vàng tự khinh bỉ mình,
Thẩm Nhất Thành nhỏ giọng nói, “Anh nghĩ hình như anh nhớ ra đêm trước khi anh trở về xảy ra chuyện gì rồi.”
Thời Hạ nháy mắt hiểu được ý tứ mà Thẩm Nhất Thành muốn biểu đạt.
Cô cũng vì một lần sốt mà nhớ lại hết mọi chuyện, thế nên Thẩm Nhất Thành cũng giống cô, phải sốt mới nhớ lại được?
Hay là cách thức của hai người không giống?
Thời Hạ, “Thế hôm đấy xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Nhất Thành ho khan, hắng giọng, sau đấy dí sát vào tai cô, giọng vô ý thấp xuống, “Đêm hôm đấy, anh mộng xuân.”