Hàn Lam Nguyệt bên trong nói vọng ra, giọng điệu có vẻ như đang rất hoảng sợ.
” Nô tỳ rõ ràng đã nhìn thấy có một nam nhân dáng người cao lớn đi vào bên trong mà, nhất định là thích khách rồi. ”
Nha hoàng bên cạnh Quận Chúa nói.
Lâm Thuần An khi thấy biểu hiện bồn chồn lo lắng của Hàn Lam Nguyệt thì càng đắc thắng, lời tiếp theo nói ra càng quá đáng hơn.
” Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy thì làm sao mà có thích khách được, theo ta thấy, nam nhân này nhất định là có quen biết với cửu vương phi…”
” Vả lại, nếu thật sự không có thì tại sao lại không cho vào, hay người đang lén lút tư tình cùng nam nhân nên mới như vậy ”
Cô ta càng lúc càng hùng hổ hơn, chạy đến đẩy Tiểu Lan qua một bên.
Sở Bắc Dực càng nghe càng tức giận, cả người toả ra hắc khí bức người, cả Thái tử và Sở Lăng Hào cũng không rét mà run trước cơn thịnh nộ này của Sở Bắc Dực.
Hắn không tin cô sẻ làm ra chuyện như vậy, nhưng sao cô lại không cho người vào kiểm tra, chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác?
Nghĩ đến đây hắn có chút sợ hãi, có lẽ nào cô lại bị trúng mưu sâu kế độc của kẻ nào? lúc này hắn chỉ muốn xông vào xem tình hình bên trong, không cần biết là chuyện gì sẽ xảy ra, hắn đều đã chuẩn bị để tiếp nhận, hắn lo lắng nhất chỉ là an nguy của cô mà thôi.
,, Rầm,,/ bẹp…Cánh cửa bị Sở Bắc Dực đạp đổ xuống chỉ bằng một cước.
Hàn Lam Nguyệt lúc này đang khoác trên người một chiếc áo choàng đứng ngay trước một cái tủ lớn, Tiểu Nhu thì vội vã đi thấp nến trong căn phòng lên.
Sau Khi thấy cô vẫn bình an đúng trước mắt và tong phòng không có nam nhân như lời bọn họ nói thì Sở Bắc Dực bất giác thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Thấy Sở Bắc Dực đứng im trước ngưỡng cửa, Lâm Thuần An cũng đắc ý đi vào.
Nhưng vừa nhìn quanh căn phòng lại chẳng thấy gã kia đâu, sao lại như vậy, sao không phải là cảnh tượng bắt giang tại trận như cô đã nghĩ!
Không thể như vậy được, cô ta quay qua nhìn nha hoàn của mình như muốn xác nhận lại điều gì đó, xong nha hoàn kia gật đầu nhẹ một cái.
” Mau vào lục soát cho ta, nhất định là kẻ đó trốn trong này! ”
Nghe thế vài tên lính nhìn qua Sở Bắc Dực, nhận được sự đồng ý của cửu vương gia thì bọn họ ngay lập tức đi lặp lục soát.
Lâm Thuần An nhìn vào cái tủ lớn sau lưng hàn Lam Nguyệt, kích thước vừa hay đủ để một người trốn vào đó.
Xong cô ta mạnh dạng đi đến trước mặt Hàn Lam Nguyệt tỏ rõ rằng muốn kiểm tra cái tủ nhưng lại bị Hàn Lam Nguyệt ngăn lại.
” Ngươi có tư cách gì mà lục soát phòng ta? ”
Câu hỏi của Hàn Lam Nguyệt khiến Lâm Thuần An nghẹn họng, quả thật là cô ta không có phận sự.
” Chẳng lẽ cửu vương phi có tật giật mình? ”
Lâm Thuần An hỏi lại.
” Báo cáo vương gia, đã kiểm tra qua hết ngoại trừ cái tủ thì thì không phát hiện kẻ đáng nghi ”
Mấy tên lính báo cáo lại, và mọi sự chú ý lúc này cũng đổ dồn vào cái tủ phía sau lưng Hàn Lam Nguyệt.
Sắc mặt cô lúc này lạnh nhạt đến vô cùng, cách nhìn Lâm Thuần An cũng tràn đầy hàn khí trong đó, Hàn Lam Nguyệt từ từ mở toang hai cánh cửa tủ trong sự hồi hộp của mọi người.
”…. ”
Bên trong không có gì ngoài vài bộ y phục.
” Sao lại như vậy…! ”
Lâm Thuần An bắt đầu lo lắng chạy đến vạch tới vạch lui để kiểm tra, nhưng bên trong thật sự không có người.