“Tuổi còn nhỏ mà tư tưởng cũng dơ bẩn thật đấy.”
Tống Duyên Minh vừa dứt lời, một giọng nam vọng tới từ phía vườn hoa.
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông bước ra từ sau bức tường trong vườn hoa, trông có vẻ hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo rộng rãi, tóc chải ngược chỉnh tề về phía sau, mặc dù trông con mắt có vẻ sắc bén, nhưng gọng kính không viền đã che đi phần nào sự hung dữ.
“Anh là ai vậy?” Trông thấy người đó, Tống Duyên Minh trở nên luống cuống.
Dù sao chị ta không thể để người nhà họ Lý nghe thấy những gì mà tôi và chị ta vừa nói được.
“Cậu ba, cậu tới rồi ạ.”
Tống Duyên Minh vừa hỏi xong, quản gia của nhà họ Lý đã chạy tới đón người đàn ông này.
Người đàn ông đó đưa một túi giấy tờ cho quản gia, sau đó nói: “Thứ mà ba cần đều ở trong này.”
“Vâng.”
Sau khi nhận lấy, quản gia quay về luôn.
Em ba.
Lúc trước tôi từng nghe Lý Nam Đào nhắc tới trong một bữa cơm, rằng ông có ba đứa con trai, nhưng không ngờ con trai thứ ba lại còn trẻ như vậy.
Nếu vậy thì người này chính là chú ba của Lý Hào Kiệt.
“Thì ra là chú ba ạ.”
Tống Duyên Minh cũng nhận ra mối quan hệ này, lập tức chào đón, vẻ mặt có thể vắt ra nước ngọt được luôn.
“Tôi không quen cô.” Thấy chị ta nghênh đón, anh ta lùi về đằng sau một bước.
Cảnh tượng đó hơi buồn cười.
Tống Duyên Minh cũng không sợ mất mặt, chị ta đứng nguyên tại chỗ, ăn nói nhỏ nhẹ: “Chú ba ạ, vừa rồi cháu đùa thôi, chú đừng tưởng thật, hai chị em cháu vẫn thường đùa như thế mà.”
“Đây là chuyện của hai người, tôi không có hứng thú.”
Anh ta nói xong thì nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi.
Tống Duyên Minh muốn đuổi theo, nhưng bước được hai bước thì phát hiện ra là rất mất mặt, lại quay người trở lại.
Chị ta vừa về liền chỉ vào tôi mắng: “Tống Duyên Khanh, cô cố tình đúng không, cô biết có người nghe lén nên mới ép tôi nói ra những lời đó đúng không?”
“Chị đang diễn hề đấy à?”
Thực sự là tôi cảm thấy Tống Duyên Minh thèm khát vị trí cô Lý này tới mức tư duy hỗn loạn luôn rồi.
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi lấy nó ra, thấy Lương Khanh Vũ nói rằng, anh ấy định đuổi công nhân này, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện ra là nhà anh ta khó khăn thật nên lại giữ anh ta lại.
Đây là một tin tức tốt đối với tôi.
Tôi xin địa chỉ chỗ ở của người công nhân này, còn xác nhận thời gian làm việc của người đó.
Sau đó, quản gia bảo tôi và Tống Duyên Minh vào nhà, Lý Nam Đào không nhắc lại chuyện bắt tôi li hôn với Lý Hào Kiệt nữa, nhưng thái độ đối với tôi cũng không tốt cho lắm.
Lúc sắp rời khỏi căn biệt thự nhà họ Lý, tôi nói: “Ông nội, ngày mai con có chuẩn bị một tiết mục nhỏ cho ông, hi vọng ông tới được.”
“Tôi không rảnh.” Lý Nam Đào từ chối thẳng thừng.
Thất bại ngay lập tức như vậy, tôi chỉ có thể nói tiếp: “Ông nội, ông hãy cho con một cơ hôi, lần này, nhất định ông sẽ thay đổi thái độ với con.”
“Không rảnh.” Lý Nam Đào từ chối, ngay cả lí do cũng không muốn nói.
Tống Duyên Minh cười trộm: “Duyên Khanh, ông nội Lý không giống em, em không phải đi làm, có Hào Kiệt nuôi em rồi, nhưng mọi người đều phải đi làm.”
“Chỉ cần chút ít thời gian của ông thôi, con…”
“Đã nói là không rảnh mà!”
Rốt cuộc Lý Nam Đào cũng tức giận, tôi còn chưa nói hết, ông đã ngắt lời tôi.
Tôi đổ mồ hôi, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đang lúc tôi chuẩn bị từ bỏ rồi, Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Ông nội, bọn con định mời ông tối mai đến ăn cơm, đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.” Anh ta nói xong thì quay sang trách tôi: “Nói thẳng với ông là được rồi, ông không thích cái kiểu bí mật này đâu.”
“Con xin lỗi, con nên nói thẳng ra mới đúng.”
Tôi quay sang nhìn Lý Hào Kiệt, rất khó tin rằng anh ta chưa biết tôi định làm gì mà lại nói đỡ cho tôi.
Lý Nam Đào không thích tôi, nhưng ông thích Lý Hào Kiệt.
Nghe Lý Hào Kiệt nói vậy, Lý Nam Đào cũng trách móc một câu: “Ăn cơm thì cứ nói, đừng có ra vẻ bí ẩn như thế.”
Lúc nói câu này, vẻ không vui trên mặt ông đã dịu đi ít nhiều.