Hồ Phỉ cười ha hả đáp:
– Các vị chu đáo quá! Tại hạ xin mời hết.
Vương quản gia nói:
– Tiểu nhân xin vâng lệnh.
Hắn khom lưng lui ra.
Trình Linh Tố chờ Vương quản gia đi xa rồi nói:
– Đại ca! Tòa nhà này e rằng hai vạn lạng cũng chưa mua được. Vụ này không phải tầm thường đâu.
Hồ Phỉ gật đầu đáp:
– Phải đấy! Nhị muội đã nhìn thấy hết chỗ ngoắt ngoéo bên trong chưa?
Trình Linh Tố mỉnl cười nói:
– Tiểu muội nghĩ rằng tất cả có một nhân vật ngấm ngầm yêu mến đại ca nên cố ý liên tiếp đưa đến những phần đại lễ.
Hồ Phỉ biết cô cố ý nói là Viên Tử Ỵ Mặt chàng hơi đỏ lên và khẽ lắc đầu.
Trình Linh Tố nói theo:
– Tiểu muội muốn đùa đại ca thôi. Đại ca là người khẳng khái hào hiệp,chẳng thèm để ý đến ruộng nương nhà cửa.
Nhân vật lễ ta quyết chẳng phải là tri kỷ của đại ca.
Nếu phải là tri kỷ thì tặng một con Ngọc Phụng còn hay hơn.
Nhân vật đưa lễ không chừng ‘có ý muốn lung lạc đại ca.
Chà! Ai mà tặng nhiều thế này?
Hồ Phỉ run lên hỏi:
– Hay là Phúc đại soái?
Trình Linh Tố đáp:
– Tiểu muội coi chừng có lẽ đúng.
Thủ hạ của y rất nhiều nhưng chẳng có một nhân vật nào bì kịp đại ca.
Hơn nữa Mã cô nương được đại soái sủng ái chắc cũng đưa phần hậu lễ.
Họ đã biết tính đại ca thẳng thắn, không chịu thu nhận tài vật một cách khinh xuất nên phái người lập ra cuộc đánh bạc để tặng đạí ca.
Hồ Phỉ gật đầu nói:
– Nhị muội phỏng đoán rất hợp lý. Đêm qua tiểu huynh cùng Chu Thiết Tiêu đánh bạc.
Nếu lão cố ý để cho mình thắng thì dù có thua cùng lại đánh nữa kỳ cho đến lúc đẩy được tòa nhà cho tiểu huynh mới thôi.
Trình Linh Tố hỏi:
– Vậy đại ca định xử trí bằng cách nào?
Hồ Phỉ đáp:
– Đêm nay ta lại mở cuộc đánh bạc tìm cách làm cho thua mất tòa nhà này để họ biết thủ đoạn Hồ Phỉ.
Trình Linh Tố cười nói:
– Hai nhà đánh bạc cùng cố ý thua thùi cuộc giao thủ còn hơn cả đánh nhau bằng đao thương.
Vào khoảng giờ Thân, Tăng Thiết âu sai người đến bày tiệc cực kỳ lịch sự.
Quản gia họ Vương chỉ huy gia nhân bố trí đèn lửa rất huy hoàng như khi tràn trề mọi chỗ.
Uông Thiết Ngạc đến trước tiên. Hắn đi khắp mọi chỗ trong nhà, miệng không ngớt ca ngợi cách kiến trúc, dường hoàng hoa lệ, lại trầm treo tán tụng Hồ Phỉ thời vận hành thông.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
– Uông Thiết Ngạc tính tình thẳng thắn không hiểu những chỗ ngoắt nghéo bên trong.
Để lát nữa ta lại thua tòa nhà này đi coi hai vị sư huynh của y xử trí cách nào.
Thật là một màn kịch tuyệt hay.
Chẳng mấy chốc bọn Chu Thiết Tiêu, Tăng Thiết âu và họ chử, họ Thượng Quan, họ Niếp đến, kế đó Tần Nại Chi cũng tới.
Lão cười ha hả nói:
– Hồ huynh đệ! Tại hạ đưa hai vị lão hữu của huynh đệ đến.
Huynh đệ thử đoán xem ai?
Phía sau lão ba người đi vào. Người sau cùng là ân Trọng Tường. Sau việc bất nhã xẩy ra bữa trước mà nay hắn lại tìm đến khiến Hồ Phỉ rất đỗi ngạc nhiên.
Ngoài ra hai người nữa tướng mạo tương tự như nhau và đều là những lão già tinh thần quắc thước, bộ mặt coi rất qụen thuộc.
Chàng còn đang ngơ ngác bỗng nghe cước bộ hai người đúng là công phu thâm hậu của Bát Quái Môn. Chàng tỉnh ngộ vội tiến lại thi lễ nói:
– Hai vị tiền bối giá lâm, thật là chuyện không ngờ.
Sau khi chia tay ở Thương Gia Bảo, nay coi hai vị lại càng tráng kiện hơn xưa.
Nguyên hai lão này chính là Vương Kiếm Anh và Vương Kiếm Kiệt ở Bát Quái Môn.
Mười hai người ăn uống rất vui vẻ. Trên tiệc toàn là những anh hùng hào kiệt trong võ lâm.
ân Trọng Tường nhắc lại chuyện bị giam trong thiết sảnh ở Thương Gia Bảo và Hồ Phỉ trí dũng song toàn giải vây cho mọi người.
Bọn Tần Nại Chi, Chu Thiết Tiêu nức nở khen không ngớt.
Trình Linh Tố cặp mắt trong như hồ nước liếc nhìn Hồ Phỉ nghĩ bụng:
– Những sự tích anh hùng hào kiệt này sao y chưa kể cho mình nghe?
Sau khi tan tiệc, vừng trăng to mọc lên.
Hôm ấy là đêm mồng mười tháng tám, tuy đã sang thu mà khí trời vẫn còn nóng nhiệt.
Vương quản gia bày trà nước, bánh trái trong quán lương đinh giữa vườn hoa mời quần hùng ra uống nước.
Hồ Phỉ nói:
– Mời các vị uống ly thanh trà rồi chúng ta lại mở cuộc đánh bạc.
Mọi người đổng thành hoan hồ ra ngồi trong lương đình.
Bỗng nghe trên hành lang có tiếng người huyên náo.
Vương quản gia đang cãi nhau với ai.
Hắn la lên một tiếng ” úi chao ” vì bị đối phương đá ngã lăn long lóc.
Bỗng một đại hán cao lớn tiến vào đình vỗ bàn đánh ” choang ” một tiếng, ấm chén rớt cả xuống đất.
Đại hán trỏ vào mặt Chu Thiết Tiêu lớn tiếng qụát:
– Chu đại ca! Tòa nhà này tiểu đệ bán cho đại ca với giá hai vạn lạng là vừa bán vừa tặng không ngờ trong nháy mắt đại ca lại chuyển tặng cho người khác.
Các vị thử nghĩ coi có oan uổng cho Đức mỗ không?
Chu Thiết Tiêu lạnh lùng đáp:
– Ngươi không có tiền xài cứ nói tử tế là được. Ở trong nhà của một vị hảo bằng hữu sao ngươi lại làm nhộn thế?
Đại hán mặt đen ửng đỏ lại đập tay xuống bàn.
Chu Thiết Tiêu vội chụp lấy hai cổ tay hắn.
Không ngờ Chu Thiết Tiêu con người bé nhỏ đứng chưa tới vai đại hán mà chụp được hai vai đối phương
như đóng đai sắt khiến hắn không cựa nổi.
Chu Thiết Tiêu kéo đại hán ra ngoài lương đình khẽ nói mấy câu.
Đại hán không chịu nghe theo, lải nhải nói mãi.
Chu Thiết Tiêu nổi nóng đẩy mạnh đại hán một cái.
Đại hán đứng không vững bị hất lùi mấy bước đựng vào gốc mai.
Rắc một tiếng vanh lên, hai cành mai bị gãy.
Chu Thiết Tiêu quát:
– Tên mãng phu họ Đức kia! Biết điều thì ra ngoài ngaỵ Còn lắm miệng là chết đó.
Đại hán bị đau không chịu được cúi đầu lủi thủi đi ra.
Tăng Thiết âu cười khanh khách nói:
– Tên mãng phu này quen thói làm cho người ta mất hứng.
Đại sư ca cho hắn một trận là phải.
Chu Thiết Tiêu mỉm cười đáp:
– Tiểu huynh thấy hắn lòng dạ cũng tử tế nên không muốn chấp trách.
Hồ đại ca! Vụ này chắc làm cho đại ca phải tức cười.
Hồ Phỉ đáp:
– Không dám! không dám! Toà nhà này y đã bán rẻ thì để tiểu đệ trả thêm tiền cho y là xong.
Chu Thiết Tiêu bội nói:
– Hồ đại ca nói thế không được. Vụ này để mặc tiểu đệ thu xếp, đại ca bất tất phải quan tâm.
Thằng cha lỗ mãng đó vô ý đắc tội với đại ca là hắn chưa biết Hồ đại ca là bậc anh hùng hào kiệt.
Tiểu đệ bắt hắn phải đến kính thưa đại ca để bồi tội.
Mong đại ca nể mặt các vị đây không chấp với hắn được chăng?
Hồ Phỉ cười đáp:
– Tiểu đệ không dám. Y đã là bạn với Chu đại ca thì xin cho vào đây cùng uống một chung.
Chu Thiết Tiêu khom lưng nói:
– Tiểu đệ xin có lời cảm ơn đại ca trước.
Tăng Thiết âu và Tần Nại Chi cũng đứng dậy nói:
– Bọn tại hạ đa tạ Hồ đại ca.
Hồ Phỉ vội đứng lên đáp lễ.
Chu Thiết Tiêu nói:
– Tiêu đệ đi kêu tên mãng phu thu vào bộc tộc đại ca.
Hắn nói rồi trở gót ra ngoài.