Khi gặp bà phù thủy già, cô đã được đọc toàn bộ bộ tiểu thuyết này, trong đó chỉ có một dòng chữ nói về một người đàn ông tên Eric này:” Eric đến tìm Cố Mạc Chi, dù uất hận nhưng vẫn mai táng cho thể xác dơ bẩn của cô một đám tang hoành tráng nhất…”
Cố Mạc Chi rốt cuộc hiểu, vì thể xác này không phải lần đầu dành cho Dung Khiêm! “Cố Mạc Chi ” vậy mà đi vá màng tr*như rồi quay về nước! Tại sao vậy? Lí do là gì? Rốt cuộc tại sao cô ấy lại quay về nước, trong khi đã sinh con cho Eric?
Eric là ai? Tại sao có thể mai táng cho “Cố Mạc Chi” một đám tang hoành tráng nhất? Tại sao hắn lại đối với cô ấy điên cuồng như vậy? Tại sao….?
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi được đặt ra nhưng không có ai trả lời được, Cố Mạc Chi như phát điên lên. Quả nhiên “Cố Mạc Chi” không hề đơn giản. Là nữ phụ phản diện có sinh mệnh kéo dài cho tới kết thúc của câu chuyện, là một nữ nhân thâm độc từ khi còn nhỏ tuổi, lại để Cố Mạc Chi ở lại thân thể với biết bao chuyện khó giải quyết!
Vốn nghĩ có thể nhanh chóng kết thúc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là mở đầu cho một mớ rối hơn…
Cố Mạc Chi a Cố Mạc Chi… Cô đã cho tôi một bất ngờ lớn!
Nếu cô không lầm, ngày Eric tìm thấy cô đã rất gần rồi, bởi hiện giờ chính là thời điểm cuốn tiểu thuyết đó kết thúc…
***
Ngay trong ngày đó, Cố Mạc Chi đến tìm đám người Dung Khiêm.
“Chấn… Sẽ do Cố gia nuôi dưỡng, các anh… không cần nhúng tay vào…”. Cố Mạc Chi nói, phía sau kéo theo vali hành lí.
Ba người: ?
“Em muốn đi đâu?”. Dung Khiêm khẽ chạm bả vai Cố Mạc Chi, nhìn sâu vào ánh mắt vô hồn có phần điên dại của Cố Mạc Chi.
Cố Mạc Chi chỉ gạt tay hắn ra, đưa đôi tay đã được băng bó cẩn thận vuốt lấy một bên má của hắn.
“Có việc quan trọng cần phải giải quyết.”
Dung Khiêm nắm lấy tay cô, bất an hỏi:
“Có việc gì mà gấp đến vậy? Chúng ta năm năm không gặp, em nỡ sao?”
Dung Giai cùng Bạch Lăng Đằng bước lên, muốn lắng nghe câu trả lời của Cố Mạc Chi.
Cố Mạc Chi muốn cười, nhưng cười không nổi. Có một kẻ còn khủng khϊếp hơn đám người này còn đang tìm “cô”, nếu không chạy trốn, cô thật sự sẽ sống không bằng chết!
“Việc rất quan trọng. Số tài sản tôi hiện có đã chuyển tới cho các anh, chúng ta không còn nợ gì nhau nữa. Khiêm, mình không nợ cậu, cậu không nợ mình, dù là kiếp trước hay kiếp này nữa. Con của chúng ta, giao lại cho cậu, cậu phải bảo hộ thằng bé an toàn. Chuyến đi này mình không biết khi nào mới có thể quay về được, chỉ sợ sẽ không thể… Vậy nên bất luận thế nào thì con của chúng ta… Cậu cùng hai người, phải bảo vệ nó…”
Bạch Lăng Đằng nắm lấy tay Cố Mạc Chi, lo lắng:
“Chi, em đang nói gì vậy? Chuyện gì có thể cướp em đi khỏi anh đây? Ở lại được không? Em đừng rời xa anh nữa, anh rất sợ… Anh biết tội lỗi của mình không nhỏ nhưng…”
“Không! Bắt buộc phải đi, chuyến đi này là bắt buộc! Dung Giai, anh hãy đem hai người họ tới gặp bà phù thủy già, bà ấy sẽ đem các anh thoát ly khỏi thế giới này!”
Vừa dứt lời, Cố Mạc Chi quay người rời đi, Bạch Lăng Đằng cùng Dung Giai đuổi theo Cố Mạc Chi nhưng bị Dung Khiêm ngăn lại. Từ lời nói của Cố Mạc Chi, hắn đã không thể không từ bỏ việc giữ cô ở lại. Việc Cố Mạc Chi muốn làm, khẳng định quan trọng, hắn không thể ngăn cản được cô…
Ba người đàn ông đứng trầm lặng, không ai nói lời nào.
Suy cho cùng, gieo nhân nào ắt gặp quả đó. Người có lỗi, không thể sửa chữa lỗi lầm, bởi một tờ giấy bị vò nát cho dù có làm trăm ngàn cách cũng không thể khiến nó hoàn hảo như ban đầu được nữa!
Sự trừng phạt của Cố Mạc Chi dành cho Dung Giai và Bạch Lăng Đằng chính là thời gian và tình cảm. Họ mãi mãi, mãi mãi không thể có được cô…
Còn Dung Khiêm, người đã gắn bó với cô suốt mấy chục năm trời, cũng không thể có được cô hoàn chỉnh. Cố Mạc Chi không phải của riêng ai, chưa từng là của riêng ai. Nợ nần, ân oán đều đã giải quyết hết, cô phất áo ra đi quyết liệt, không ai cos thể ngăn cản một Cố Mạc Chi nhạy cảm, luôn làm tròn mọi chuyện được…
Cố Mạc Chi, người phụ nữ luôn tàn nhẫn với thứ gọi là “tình yêu”, bởi vì đã bị tổn thương nên không thể bào chữa, bởi vì đã bị tổn thương, nên không dám đối mặt…
Giao dịch với bà phù thủy già… Chính là đánh đổi “tình yêu” một đời…
Bọn hắn sẽ đợi cô về, đợi vì một lời hứa…
“Đi thôi, đến gặp bà phù thủy!”
—————–End—————